Tựa như bây giờ, sau khi nói xong, Ôn Tiểu Nhuyễn lại bắt gặp ánh mắt Tạ Yến nhìn thẳng vào mình — lạnh lẽo, nặng nề, như thể nhìn vào khoảng không không còn sự sống. Cô hiểu, đó chẳng qua là thói quen của cậu ta. Tính tình vốn lạnh nhạt, ánh mắt đặt lên ai cũng đều lạnh lùng, khiến người khác khó mà thoải mái nổi.
Giống như một con nai bị nhốt, chỉ còn chờ số phận định đoạt. Giống như hạt bụi vô nghĩa, không đáng để dành lấy một chút cảm tình nào.
“Em… muốn ngủ.” Muốn hỏi một câu, nhưng rốt cuộc lại không thốt ra nổi. Nghĩ rồi thôi, chẳng còn lời nào để nói.
Đứng trước người này, Ôn Tiểu Nhuyễn vừa căng thẳng vừa sợ hãi. Cô sợ làm cậu ta phật ý, cũng sợ kéo dài thêm quan hệ mập mờ.
Cơ thể vốn yếu, làn da trắng nhợt giờ càng thêm tái, đôi mắt hoe nước như đang cố kìm nén điều gì đó.
“Em thấy khó chịu à?”
“Không… chỉ hơi mệt thôi.” Ban đầu quả thật hơi đau, nhưng sau khi nằm xuống thì đỡ hơn nhiều. Cô không nói dối, cũng chẳng cần phải nói dối.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play