Một tay cô cầm giày, tay kia ôm cả bó hoa dại. Ban đầu Ôn Tiểu Nhuyễn vốn không định mang theo, nhưng lúc sắp rời đi, Tạ Yến lại cúi xuống nhặt từng bông lên, đưa cho cô, còn nói:
“Cầm đi, chẳng lẽ vừa mất hoa lại mất cả công toi?”
Giọng cậu trầm ấm, bước đi cũng vững vàng. Ngồi trên lưng cậu, Ôn Tiểu Nhuyễn thấy rất thoải mái.
Lúc đầu, cô còn ngại ngùng, không quen. Nhưng khi thiếu niên nắm lấy tay, khẽ vòng qua cổ mình, cô thuận thế ghì chặt hơn, gối lên vai cậu, dần dần thấy dễ chịu, cũng thả lỏng hẳn.
Tạ Yến cảm nhận rõ ràng: từ cảnh giác ban đầu đến khi dựa hẳn vào, cô đã hoàn toàn tin cậu. Mềm mại tựa sát vào lưng, từng hơi thở phả ra khiến tai cậu ửng đỏ. Làn da trắng càng làm sự thay đổi ấy thêm nổi bật.
Ôn Tiểu Nhuyễn nằm trên vai cậu, thấy lạ lạ, bèn nhỏ giọng:
“Có phải… mình nặng quá không? Sao cậu thở mạnh thế?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play