"Nếu ta không lầm, gần đây đại tỷ thường đau đầu âm ỉ, nhiều đêm mất ngủ?"

Người phụ nữ áo lam sửng sốt, gật đầu: "Đúng vậy! Y sư cũng bó tay!"

“Nếu ta đoán không sai, gần đây đại tỷ hẳn là cảm thấy đầu đau âm ỉ, thường xuyên không thể ngủ yên giấc phải không?” Chúc U lại nhìn về phía người phụ nữ mặc áo xanh.

Người phụ nữ giật mình kinh hãi, ban đầu tưởng đây là kẻ lừa đảo, không ngờ lại nói đúng sự thật. Mọi người xung quanh thấy phản ứng của nàng ta cũng biết đúng là nàng ta có bệnh đau đầu, không khỏi tấm tắc thán phục.

“Xem ra đúng là có chút bản lĩnh!” Mọi người bàn tán xôn xao.

“Tiểu đại sư, tình trạng của tôi giờ phải làm sao đây?” Người phụ nữ lo lắng hỏi, trước đó từng đi khám ở y quán, nhưng y sĩ cũng bó tay. Bây giờ nghe Chúc U nói trúng quá, không khỏi đặt niềm tin.

Người phụ nữ mặc áo xanh móc ra một miếng bạc lớn nhét vào tay Chúc U: “Xin ngài giúp tôi với!”

Chúc U gọi nàng ta đứng ngay trước mặt, múa may vài động tác thần bí, cuối cùng chụm hai ngón tay chỉ vào đầu nàng ta. Kỳ thực, nàng không nói bừa – mà là nhờ tinh thần lực của mình quét qua, phát hiện trong đầu bà ta có một con ký sinh trùng kỳ lạ, ẩn rất sâu. Chúc U dùng tinh thần lực bao lấy, con sâu lập tức bị tiêu diệt.

Làm xong, Chúc U mỉm cười, tay chắp sau lưng, thần thái cao nhân:
 “Được rồi, về nghỉ ngơi cho tốt nhé.”

Người phụ nữ mặc áo xanh cảm thấy đầu nhẹ bẫng một cách lạ thường. Nàng ta rưng rưng nắm lấy tay Chúc U, cảm ơn mãi không ngừng rồi rời đi. Nàng ta muốn nhanh chóng về nhà báo tin tốt này cho người nhà. Nàng ta vừa đi, một đám người vội vàng vây lấy Chúc U. Việc bói toán của Chúc U trở nên đắt khách. Nàng biết một chút thuật xem tướng, thường có thể đoán đúng tám chín phần, hơn nữa tinh thần lực vừa ra, hầu hết mọi người đều có thể đoán trúng. Số ít người không thể nhìn ra ngay được thì bị nàng từ chối một cách khéo léo, vậy là nàng kiếm được bộn tiền.

Liên Chu và Lý Cẩu đứng cách đó không xa, sững sờ như chó dại. Cả hai không thể chen vào được. Lý Cẩu chống cằm, nhìn những đồng bạc rơi xuống mà nước mắt ngưỡng mộ chảy ra. “Con mù này còn có bản lĩnh này à? Sao ở trấn Di Hợp không thấy nó dùng, lại còn ngày ngày lấy tiền lao động cực khổ của mình?”

Liên Chu huých tay Lý Cẩu: “U tỷ tỷ trong một thời gian ngắn như vậy, lấy đâu ra nhiều ‘diễn viên quần chúng’ thế? Ta cảm thấy tỷ ấy mới là thiên tài làm kinh doanh!”

Tối hôm đó, sau khi kiếm được một khoản kha khá, Chúc U phấn khởi vỗ ngực nói sẽ bao hai phòng thượng hạng trong khách điếm cho cả ba người ở.

Liên Chu từ chối ý tốt của nàng – cậu vốn có chỗ ở trong thành và còn định mời Chúc U và Lý Cẩu đến ở cùng. Nhưng thấy nàng đã hào phóng thuê hai phòng tốt nhất, cậu đành tiếc nuối rời đi.
Vậy là Chúc U và Lý Cẩu – mỗi người một gian phòng riêng.

Lý Cẩu được ở trong căn phòng tốt nhất đời mình, đến giờ vẫn chưa hoàn hồn. Hắn sờ sờ tấm nệm sạch sẽ mềm mại, không dám nằm thẳng lên. Hắn thành kính quỳ xuống đất, chắp tay trước ngực: "Trời cao mở mắt, ta thế mà có thể kiếm được tiền từ con mù Chúc U này, chắc không phải ở một đêm sẽ giảm 20 năm tuổi thọ đấy chứ? Ta vẫn muốn sống thêm vài năm, cầu xin Long Thần đại ca."

Chúc U có một đêm ngon giấc. Nàng tự hỏi tại sao trước đây không nghĩ ra cách kiếm tiền này, nếu không vào được Tiên môn thì về trấn Di Hợp làm nghề bói toán cũng được.

Ngày hôm sau, Liên Chu gặp lại hai người họ.

Buổi tuyển chọn của tông môn đã bắt đầu, họ đến nơi thì thấy đã có một hàng dài toàn trẻ con xếp hàng. Chúc U dùng tinh thần lực "nhìn" về phía cuối hàng, tổng cộng có bốn năm hàng dài, mấy người trẻ tuổi có khí chất xuất chúng đang chủ trì cuộc kiểm tra, vẻ mặt trông rất kiêu ngạo. Đứng phía sau họ là một nhóm người khác, nhìn còn "chảnh" hơn. Chúc U thầm nghĩ: Có lẽ những người tu tiên này, biểu cảm càng chảnh thì càng mạnh?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play