Chương 2: Phát sóng trực tiếp

Tác giả: Họa Nguyệt Huyền

【 Tròiiiii ơi? Sao cái visual đỉnh cao này của Ngư Thần giờ mới xuất hiện vậy chứ! 】

【 Mẹ ơi con yêu mất rồi, huhu! 】

Trên màn hình, các dòng bình luận lướt qua không ngừng. Trong đó, một dòng chat VIP màu vàng từ tài khoản cao cấp lướt qua chậm rãi: 【 Nghe giọng nói và nhìn bàn tay của Ngư Thần lúc livestream cũng đã đoán được nhan sắc anh ấy rất cao rồi mà... Tôi không bất ngờ về visual của Ngư Thần, chỉ thấy khó hiểu là sao anh ấy biến mất lâu như vậy? 】

Người này còn bình luận thêm một câu nữa: 【 Ngư Thần, anh gặp khó khăn gì à? 】

Ngư Tây hít một hơi thật sâu, không khỏi nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian vừa rồi.

Anh có gia cảnh rất tốt, lại thêm kỹ năng chơi game không tệ, nên sau khi tốt nghiệp đại học đã chọn làm streamer toàn thời gian tại nhà. Dù cạnh tranh trong giới streamer kỹ năng rất lớn, lượng người xem cũng nhiều, nhưng đa số chỉ là để giết thời gian lúc rảnh rỗi chứ ít khi donate. May mắn là anh làm streamer vì đam mê chứ không phải vì mưu sinh, nên cũng không quan tâm kiếm được nhiều hay ít.

Nhưng một năm trước, cha mẹ anh đột ngột qua đời trong một vụ tai nạn. Anh bất lực, hoang mang suốt một thời gian dài, không còn tâm trí đâu mà livestream. Cùng với những lý do khác, anh đành tạm dừng công việc này.

Hiện tại, anh định tìm một công việc ổn định để điều chỉnh lại tâm trạng, chờ cuộc sống đi vào quỹ đạo rồi sẽ tiếp tục sự nghiệp livestream.

Nhưng điều mà chính Ngư Tây cũng không ngờ tới là, việc tìm công việc mới lại có thể liên quan đến livestream.

Ngư Tây thoát khỏi dòng suy nghĩ, cười với màn hình điện thoại, “Lâu rồi không gặp, mọi người có nhớ tôi không?”

Tính cách của anh luôn rất hoạt bát, khi livestream game thường xuyên tương tác với fan. Anh thuộc tuýp người thích pha trò, và có một trái tim mạnh mẽ, ngay cả khi có anti-fan chửi rủa, anh cũng có thể "phun" lại mà không hề biến sắc.

Dòng bình luận lướt qua từng hàng chữ “Nhớ” đầy tình cảm, khiến Ngư Tây cảm thấy ấm lòng. Mặc dù có vô số anti-fan, nhưng cũng có rất nhiều người hâm mộ quan tâm đến anh như vậy.

“Một năm nay không livestream là vì nhà tôi xảy ra một vài chuyện ngoài ý muốn. Tôi đã đăng thông báo trên nền tảng rồi, chắc nhiều người chưa thấy.” Ngư Tây điều chỉnh lại vị trí điện thoại để quay rõ hơn, nở một nụ cười rạng rỡ, “Lần này livestream, không phải để chơi game.”

【 Không chơi game nữa à? Vậy chủ livestream cái gì đây? Phía sau anh là nhà anh à? Anh định cho chúng tôi tham quan nhà anh sao? 】

【 Xem nhà chủ livestream cũng được mà! Không biết có lộn xộn không nhỉ? 】

【 Chắc là không đâu? Ngư Thần trông đẹp trai thế kia, nhà chắc chắn sẽ rất sạch sẽ mà? 】

Ngư Tây cầm chìa khóa mà Hoàng Nhất Thiên đưa cho anh, vừa tra chìa khóa vào cửa, vừa nói: “Đây không phải nhà tôi, tôi tìm được một công việc mới. Mọi người có nghe qua không, nó gọi là 'Người thử ngủ trong nhà ma ám'.”

Lời vừa dứt, phòng livestream im lặng trong giây lát, ngay sau đó vô số bình luận lại gần như nhấn chìm anh.

【 Nhà ma ám?! 】

【 Là ‘Hung trạch’ mà, không phải ‘Quỷ trạch’ đâu. Một chữ thôi nhưng khác nhau nhiều lắm đấy! 】

【 Ôi trời, kích thích thế! 】

Ngư Tây trưng ra vẻ mặt đáng thương, “Đây là căn nhà đầu tiên tôi thử ngủ, mọi người nhất định phải ở lại cùng tôi cho tôi thêm dũng khí nhé.”

Mặc dù vẻ ngoài anh trông có vẻ sợ hãi, nhưng thực ra anh chẳng sợ những thứ này chút nào, thậm chí còn không tin chúng tồn tại. Trên đời này làm gì có ma quỷ chứ?

Khi cánh cửa mở ra, Ngư Tây hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa bước vào.

Khác hẳn với vẻ u ám, đáng sợ trong ảnh, căn phòng này đã được dọn dẹp sạch sẽ. Mọi thứ khá trống trải nhưng gọn gàng. Lúc này là 3 giờ chiều, ánh nắng ấm áp từ ban công rọi vào sàn nhà, khiến căn phòng trông chẳng có gì bất thường.

Dòng bình luận ồ ạt cho rằng căn nhà này không hề ma mị, mà ngược lại còn rất ấm cúng.

Nhưng chỉ có Ngư Tây, người vừa đẩy cửa bước vào, mới biết trái tim mình đang lạnh băng. Theo đúng nghĩa đen, ngay khi mở cửa, anh cảm thấy nửa thân trên lạnh buốt, cứ như đang rơi vào hầm băng vậy.

Ngư Tây vội vã đi ra phía ban công. Dưới ánh nắng ấm áp, cảm giác lạnh lẽo vừa rồi mới dần tan biến.

Đây là một căn nhà ba phòng ngủ hai phòng khách, không gian rộng rãi. Sàn gỗ màu nhạt và rèm cửa màu trắng đều đã được dọn dẹp và giặt sạch.

Ngư Tây đi một vòng quanh phòng khách, mọi thứ đều bình thường. Tuy nhiên, anh nhớ rằng nơi xảy ra chuyện không phải là phòng khách, mà là phòng ngủ.

Lúc này, các dòng bình luận càng sôi nổi hơn.

【 Chủ livestream, đây là căn nhà ma ám vì chuyện gì vậy? 】

【 Khu nào thế? Hình như chủ livestream là người thủ đô nhỉ? Tôi cũng vậy. Anh nói sơ qua đi, tôi đoán trúng ngay! 】

【 Tôi cũng ở thủ đô! Cầu mã hiệu! 】

Ngư Tây liếc mắt nhìn màn hình, cười nói: “Căn nhà này trước đây người chồng ngoại tình bị người vợ phát hiện, sau đó người vợ đã g.iết anh ta rồi tự s.át.”

Dòng bình luận ồ lên kinh ngạc. Ngư Tây kiểm tra xong phòng bếp và nhà vệ sinh rồi bước vào phòng ngủ chính. Vừa vào đến nơi, cảm giác lạnh lẽo vừa rồi lại lập tức bủa vây lấy anh. Ngư Tây nhìn khắp nơi, phát hiện trên sàn nhà vẫn còn một vài vết máu đỏ sẫm.

Màu máu rất đậm, như thể dù có lau chùi thế nào cũng không thể xóa sạch.

Ngư Tây nhìn chằm chằm vào chỗ đó vài lần rồi quay lại phòng khách xem giờ. Mới 3 rưỡi chiều, anh sẽ phải ở lại đây đến sáng hôm sau. Vì ngồi một mình quá nhàm chán, Ngư Tây nói với phòng livestream: “Ở nhà ma ám bây giờ buồn quá, hay là tôi livestream chơi game ở đây nhé?”

Dòng bình luận cười lăn lộn. Vốn dĩ là một chuyện rợn người, nhưng qua tay Ngư Tây, nó lại trở thành một buổi "nghỉ dưỡng".

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến buổi tối. Ngư Tây gọi một suất cơm hộp, khi cơm đến thì đã 8 giờ.

Khi mặt trời lặn, cảm giác lạnh lẽo trong phòng càng sâu hơn. Ngư Tây, với tinh thần thép, bật tất cả đèn trong phòng. Ánh sáng rực rỡ xua tan sự u ám. Anh ngồi trên bàn ăn, thản nhiên thưởng thức cơm hộp như đang ở chính nhà mình.

Những fan đang chờ đợi một điều kỳ lạ nào đó xuất hiện giờ đã hết hi vọng, vì chủ livestream chỉ đơn giản là đổi địa điểm để chơi game mà thôi.

Sau khi ăn xong, Ngư Tây "hồn nhiên" đến mức còn đi tắm trong nhà vệ sinh, sau đó lười biếng nằm dài trên sofa.

Các fan trong phòng livestream nhìn anh như vậy đã không còn sức để bình luận.

Buổi tối là thời điểm các nền tảng livestream có lượng người truy cập lớn nhất. Số người đổ vào phòng livestream của Ngư Tây ngày càng nhiều. Những fan mới đến còn tưởng anh chỉ là một streamer game bình thường, nhưng nhìn phong cách bình luận thì thấy có gì đó không ổn. Phòng livestream game nào lại thảo luận về nhà ma ám chứ?!

Buổi tối tâm trạng Ngư Tây rất tốt, anh còn bốc thăm vài fan để cùng chơi game. Ngay khi cả nhóm chuẩn bị vào trận, bỗng có người bật mic nói: “Chủ livestream, anh có cảm thấy bên anh hình như có tiếng động gì không?”

Ngư Tây không nghe thấy gì, nên cũng không để tâm: “Mọi người đều bật mic mà, chắc không phải tiếng bên tôi đâu?”

“Không phải, tôi thấy mic của anh vẫn nhấp nháy, đúng là tiếng bên anh đấy. Hình như có tiếng ai đó đang khóc…” Càng nói, giọng người này càng trở nên sợ hãi, “Chủ livestream, anh đang ở nhà ma ám mà! Anh có thể để ý một chút được không!”

Ngư Tây vốn không quan tâm, nhưng sau gáy anh đột nhiên có một luồng gió lạnh nhẹ nhàng lướt qua tai, khiến anh rùng mình theo bản năng.

Anh đã đóng tất cả cửa sổ sau khi ăn cơm hộp rồi mà!

Ngư Tây đột nhiên quay đầu lại nhìn.

Trống rỗng, không có gì cả.

Anh thở phào nhẹ nhõm, định trêu đùa với fan một chút thì đèn trong phòng đột nhiên nhấp nháy điên cuồng, rồi căn phòng chìm vào bóng tối.

Ngư Tây lúc này vẫn khá bình tĩnh. Anh đứng dậy khỏi sofa, chớp mắt để thích nghi nhanh với bóng tối. Nhưng chưa kịp nhìn rõ xung quanh, một bàn tay trắng bệch lén lút bò lên ống quần anh.

Ngư Tây phản ứng cực nhanh, khi cảm nhận được có vật lạ, theo bản năng anh giẫm một chân xuống. Trong phòng lập tức vang lên một tiếng kêu đau đớn thảm thiết.

Cảm giác mềm nhũn khiến Ngư Tây nhíu mày. Anh ngồi xuống, bật đèn pin điện thoại lên.

Vừa nhìn thấy, vẻ mặt Ngư Tây đơ ra trong một giây.

Vì xung quanh rất tối, đèn pin chỉ chiếu được một vùng nhỏ. Trong quầng sáng đó là một khuôn mặt ma quỷ vặn vẹo, khủng khiếp. Khuôn mặt mang màu chì đặc trưng của xác chết, đôi mắt trợn trừng vì đau đớn, những vệt máu đỏ chảy dài từ hốc mắt. Biểu cảm oán độc của nó cứ trừng trừng nhìn thẳng vào Ngư Tây.

Lưng nó cắm một con dao, bàn tay trắng bệch vẫn đang bị Ngư Tây giẫm lên, không ngừng giãy giụa.

Ngư Tây nín thở. Anh hơi bối rối nhấc chân lên, con quỷ đàn ông thấy anh buông ra thì lộ vẻ vui mừng. Ngay sau đó, nó bò về phía trước Ngư Tây như một con rắn. Biểu cảm càng thêm oán hận, định tấn công anh một lần nữa.

Ngư Tây không hề suy nghĩ, động tác nhanh, tàn nhẫn và dứt khoát, anh lại nhấc chân giẫm xuống. Lần này, vị trí anh giẫm không phải là bàn tay trắng bệch kia, mà là chuôi dao.

Cơ thể con quỷ đàn ông cứng đờ, đau đớn đến mức không nhịn được thốt ra một câu chửi thề: “Mẹ kiếp, đồ súc sinh loài người!”

Bị mắng, Ngư Tây rất bực bội, anh dùng sức giẫm mạnh hơn. Con quỷ đàn ông r*n rỉ một tiếng, đau đến ngất xỉu ngay tại chỗ!

Ngư Tây có chút ngơ ngác… Thật sự có ma quỷ à? Nhưng sao lại yếu vậy nhỉ?

Vì hình ảnh của chủ livestream vẫn ở chế độ chơi game trên điện thoại, các fan trong phòng livestream không thể thấy được những gì đang diễn ra bên phía Ngư Tây. Sau khi có người nói nghe thấy tiếng khóc, những tiếng kêu thảm thiết sau đó khiến các fan cảm thấy da đầu tê dại.

Một loạt câu hỏi hiện lên: 【 Đây là hiệu ứng chương trình à?? Đây là hiệu ứng chương trình phải không?! 】

【 Giả đúng không? 】

【 Kịch bản mới của chủ livestream à! Chỉ trong chốc lát mà phòng livestream đã tăng mười mấy vạn lượt xem rồi! 】

Lúc này, Ngư Tây mới có thời gian nhìn vào điện thoại. Anh nói với phòng livestream rằng có tình huống đột xuất rồi thoát ra, bỏ lại một đám fan chắc chắn sẽ mất ngủ đêm nay.

Trước khi đến, Tả Lan đã nói với anh rằng nếu ở trong phòng mà không phát hiện gì thì tốt nhất, nhưng nếu phát hiện ra điều gì, phải lập tức gọi điện liên hệ với anh ta.

Là một nhân viên tốt bụng, tuân thủ kỷ luật và nghe lời, Ngư Tây ngay lập tức gọi cho Tả Lan. Điện thoại nhanh chóng kết nối, câu đầu tiên Ngư Tây nói là: “Sếp, căn phòng này hình như có ma.”

Tả Lan khựng lại một chút: “Cậu không sao chứ? Tôi sẽ qua ngay.”

Ngư Tây hồn nhiên lắc đầu: “Tôi không sao, nhưng con ma này bị tôi giẫm cho ngất rồi.”

Tả Lan: “…”

Sao lại mạnh dữ vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play