Điều thú vị về mèo Dragon Li Mèo Li Hoa hay còn gọi là giống mèo Dragon Li không chỉ là một giống thuần chủng mà còn mang giá trị văn hóa và lịch sử của Trung Quốc. Từ thời xa xưa, người dân đã nuôi giống mèo này trong gia đình để bảo vệ kho lương thực. Chúng có khả năng xua đuổi chuột và côn trùng hiệu quả. Theo truyền thuyết, Dragon Li có nguồn gốc từ mèo rừng Trung Quốc. Tuy nhiên, nghiên cứu DNA cho thấy chúng thuộc dòng mèo nhà đã được thuần hóa từ lâu.

Tên gọi “Li Hua (hoa)” mang nghĩa “hoa cáo”, mô tả màu lông và dáng vẻ thanh thoát của giống mèo này. Năm 2010, Hiệp hội Mèo Quốc tế (CFA) đã công nhận Dragon Li là giống mèo riêng biệt.

____________

Ngay lúc cô nữ sinh tốt bụng và cậu béo tròn kia vừa sáng mắt nhìn chằm chằm Hứa Kiệt, trong sân trường bỗng vang lên tiếng chuông báo vào học liên hồi.

Cô bé lớn tuổi hơn đang ngồi xổm dưới đất nghe thấy chuông liền lập tức đứng bật dậy, một tay vác cặp sách cùng hộp cơm, tay kia kéo cậu béo tròn rồi vội vã lao thẳng về phía cổng trường.

Nhìn vóc dáng là biết cậu bé chẳng thích vận động, thế mà ba bước cũng cố gắng chạy thành hai bước mới đuổi kịp chị gái bên cạnh. Vừa chạy, cậu vừa thở hổn hển:
“Chị Minako, chị chậm chút thôi, em sắp thở không nổi rồi...”

Rồi Hứa Kiệt nghe lơ mơ giọng cô bé kia:
“Không được, hôm nay là lần đầu tiên chị thay Junko đưa em đi học. Nếu trễ thì Junko chắc chắn sẽ giận đó.”

Mặc cho ánh mắt khó chịu của các anh chị quản sinh, cuối cùng hai chị em cũng vừa kịp lao vào khu dạy học trước khi chuông dứt.

Cổng trường đã chẳng còn bóng dáng ai. Hứa Kiệt lúc này rửa ráy sạch sẽ, nhưng chưa hề có ý định rời đi. Nó đứng dậy, len lén chui qua khe cửa lớn, chậm rãi bò vào trong sân.

Ăn sáng xong, tất nhiên phải nghĩ cách lo cho bữa trưa.

Hứa Kiệt cũng không rõ bình thường mèo thì ăn bao nhiêu bữa một ngày. Nhưng với nó, thói quen vẫn là giống loài người: nếu có điều kiện thì nhất định phải đảm bảo đủ ba bữa.

Đi ngang qua dãy lớp học, nó nghe thấy trong phòng vang ra thứ ngôn ngữ quen mà lại hơi lạ. Hứa Kiệt dừng chân lắng nghe một lúc, rồi lại vẫy đuôi bỏ đi.

Nó tìm được một chỗ yên tĩnh, có nắng ấm chiếu xuống, rồi nằm dài, vừa lim dim dưỡng thần vừa thoải mái phơi nắng.

Mấy chục phút sau, tiếng chuông quen thuộc lại vang lên. Lũ học sinh như nước lũ ùa ra từ dãy lớp, ríu rít “omoshiroi (Vui quá!)”, “hayaku koi (Mau lại đây!" hoặc "Nhanh lên!)” vang bên tai. Hứa Kiệt ngáp dài, thầm cảm ơn may mắn rằng hồi đại học nó học chuyên ngành tiếng Nhật, kiến thức vẫn còn đủ dùng.

Một buổi sáng trôi qua trong giấc ngủ ngon lành. Chỉ đến khi mùi thức ăn thơm nức lan đến mũi, Hứa Kiệt mới lười biếng bò dậy.

Nó chọn một ô cửa sổ tầng một, khom người lấy đà rồi bật nhảy chính xác lên bệ cửa.

Bên trong là đám học sinh năm nhất mới nhập học, đang chờ thầy cô phát cơm trưa dinh dưỡng. Và dĩ nhiên, đó cũng là mục tiêu của Hứa Kiệt.

Ngửi thấy mùi cơm thơm phức, nó khẽ liếm mép, rồi nhẹ nhàng kêu một tiếng về phía cậu bé ngồi gần cửa sổ.

Fujimoto Kenta vừa nhận khay cơm liền nghe tiếng mèo kêu mềm mại bên tai. Ngẩng đầu nhìn, cậu lập tức nhận ra đó chính là con mèo sáng nay ăn cá trước cổng trường. Lúc này nó đang ngồi trên bệ cửa sổ, đôi mắt tròn long lanh dõi vào cậu.

Trong nhà Kenta thường có mèo hoang hay chó hoang ghé xin ăn, nên cậu hiểu ngay ý con mèo này.

Nhịn lại ham muốn muốn đưa tay ra vuốt đầu nó, cậu vội liếc lên nhìn giáo viên. Thấy cô đang mải tám chuyện cùng thầy lớp bên, Kenta yên tâm hơn, nhanh chóng che chắn tầm nhìn rồi bốc một ít cơm đưa đến trước mặt Hứa Kiệt.

Phát hiện “người quen”, Hứa Kiệt càng chẳng khách sáo, cúi đầu ăn ngon lành.

Trong lúc nó mải ăn, Kenta lén chọn miếng thịt gà to nhất trong món cà ri khoai tây, cẩn thận gạt sạch nước sốt rồi đưa cho mèo.

Dù che chắn khá kỹ, bạn cùng bàn của Kenta vẫn phát hiện. Cô bé hạ giọng đầy hứng thú:
“Fujimoto, cậu đang cho mèo ăn à? Đây là mèo nhà cậu nuôi sao? Dễ thương quá! Nhưng sao cậu phải gạt nước cà ri đi? Cà ri ngon mà, mèo chắc cũng thích chứ?”

Kenta vừa ăn cơm vừa khẽ đáp:
“Mèo không được ăn đồ quá mặn hay quá ngọt, dễ bệnh lắm. Nước sốt cà ri vừa mặn vừa ngọt, lại nhiều gia vị, tốt nhất đừng cho mèo hay chó ăn.”

Trong khi họ trò chuyện, Hứa Kiệt đã nuốt trọn miếng thịt gà. Cơm dinh dưỡng của học sinh tất nhiên chẳng thể chọn hương vị, nên cà ri thường hơi ngọt. Mèo không nếm được vị ngọt, nhưng thịt gà lại thơm béo vừa miệng.

Vừa ăn vừa ngẩng đầu quan sát, Hứa Kiệt thấy cậu nhóc này mắt một mí, người mập mạp, da trắng, mũi đeo kính gọng nhỏ. Nó đoán kính kia chắc không phải cận thị, mà chỉ để chỉnh thị lực.

Một đứa bé ngoan, có tình thương động vật, chắc chắn được gia đình dạy dỗ tốt. Hứa Kiệt còn nhớ loáng thoáng ở cổng trường từng nghe nhắc đến chuyện cha cậu bé hình như là bác sĩ thú y.

Nếu không nhầm, trẻ em Nhật học tiểu học từ 6 tuổi. Với tuổi đó mà đã biết nhiều kiến thức về động vật thế này, chắc hẳn cha cậu bé tay nghề rất giỏi.

Ăn xong bữa cơm trưa mỹ mãn, Hứa Kiệt dùng vuốt rửa mặt, rồi lắc lông, “meo meo” vài tiếng như lời cảm ơn trước khi phóng xuống đất.

Nó thong thả đi dạo quanh sân trường, cảm thấy nơi này đúng là chỗ tuyệt vời. Nhưng cuối cùng, dù luyến tiếc, Hứa Kiệt vẫn phải rời đi – vì ở đây không dễ tìm được bữa tối.

Băng qua đường, nó định ghé công viên nhỏ đối diện tìm chút nước uống. Dù Kenta đã gạt sạch nước sốt trên thịt gà, Hứa Kiệt vẫn thấy khát.

Nó đi nhanh, vừa đi vừa ngửi ngửi không khí. Không phải cẩn thận thừa đâu – bên kia đường chính là địa bàn của bầy chó hoang.

Lần đầu đến đây, thiếu kinh nghiệm, Hứa Kiệt từng không nhận ra mùi chó trong không khí. Kết quả bị một con chó dữ đuổi suýt chạy kiệt sức mấy con phố, mãi đến khi lao được vào trong trường mới thoát.

Từ đó, bản năng sinh tồn của nó càng được rèn luyện. Nó đã học cách phân biệt dấu vết mùi hương động vật trong gió.

Nhanh chóng vượt qua đường, Hứa Kiệt chạy đến bãi cỏ có hệ thống phun nước tự động. Nước ở đây chính là mục tiêu của nó.

Nó ngồi chờ kiên nhẫn, tai dựng thẳng, lắng nghe mọi động tĩnh. Đây là đất của chó hoang, bất kỳ lúc nào chúng cũng có thể xuất hiện và tấn công sinh vật lạ. Nhưng trong bán kính mấy km quanh đây, chỉ có chỗ này có nước sạch nhất.

Là mèo hoang, nó hiểu rõ bệnh tật nguy hiểm ra sao. Dù số mệnh lang bạt, nó vẫn phải sống khỏe.

Khi vòi phun bật lên, Hứa Kiệt nhanh chóng lao tới uống vài ngụm, rồi lắc mình rũ nước, bỏ đi.

Trên đường quay lại chỗ nghỉ, nó có chút tiếc nuối: nếu như bảo vệ trường không quá nghiêm, chắc chắn vào nhà vệ sinh uống nước sẽ an toàn và sạch hơn nhiều.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play