"Đợi một chút! Đợi tiểu Huy khỏe hơn chút nữa đã." Không ngờ Hoàng Thục Quân lại kiên quyết phản đối ý định của Tô Hạo.
Sau câu nói đó, bên ngoài phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Suốt tháng tiếp theo, Tô Hạo sống theo lịch trình đều đặn: ăn no ngủ kỹ, thời gian còn lại đi lại vận động nhẹ nhàng. Thân thể cậu bé dần hồi phục rõ rệt, da dẻ hồng hào, dáng vẻ cũng trở nên hoạt bát hơn.
Hai vợ chồng vui mừng khôn xiết, đưa Tô Hạo đến bệnh viện tái khám.
"Bé nhà anh chị giờ đã ổn định rồi. Mỗi tháng đưa bé đến kiểm tra một lần, nếu nửa năm sau không có gì bất thường thì không cần tái khám nữa."
Vị bác sĩ khoảng 50 tuổi, tóc ngắn gọn gàng, nhìn thấy Tô Hạo hồng hào khỏe mạnh liền mỉm cười hài lòng.
"Sao tiểu Huy tháng nay thay đổi nhiều thế ạ?" Hoàng Thục Quân vẫn hơi lo lắng hỏi.
"Dạo này bé ngủ ngon, dinh dưỡng đầy đủ, lại vốn có sức sống mạnh mẽ nên hồi phục nhanh là chuyện bình thường." Bác sĩ khẳng định.
"Cảm ơn bác sĩ!"
Hoàng Thục Quân dắt Tô Hạo rời viện, vừa bước ra cổng bệnh viện, nước mắt bà chợt tuôn rơi ào ạt không sao ngăn được.
Tô Hạo ngơ ngác không hiểu tại sao mẹ mình lại khóc. Chẳng lẽ vì quá vui mừng? Đang định đưa tay lau nước mắt cho mẹ thì chợt nhận ra tay mình quá ngắn, liền nắm chặt lấy bàn tay mẹ thật chặt.
Cảm nhận áp lực từ ngón tay con, Hoàng Thục Quân quỳ xuống ôm chầm lấy Tô Hạo khóc nức nở. Một lúc sau mới nghẹn ngào giải thích: "Tiểu Huy, mẹ xin lỗi con! Mẹ không nên mang tâm trạng xấu từ trường về nhà, khiến con sợ hãi, ăn không ngon ngủ không yên. Là mẹ sai rồi!"
Thì ra là vậy! Tô Hạo chợt hiểu. Quả đúng là nhân quả báo ứng.
...
Ba năm sau đó, thể chất Tô Hạo ngày càng tốt, chẳng khác gì những đứa trẻ bốn, năm tuổi bình thường.
Ba năm này Hoàng Thục Quân vừa mừng vừa lo.
Mừng là con trai không những khỏe mạnh mà còn bộc lộ trí tuệ thiên tài. Có lần bà đang chấm bài ở nhà, thấy mẹ mệt mỏi, Tô Hạo chủ động đề nghị giúp. Ban đầu bà chỉ cười cho qua, nhưng khi chấm sai một chỗ, cậu bé lập tức chỉ ra lỗi sai khiến bà kinh ngạc. Sau khi cho làm thử vài bài kiểm tra đơn giản rồi nâng dần độ khó mà Tô Hạo đều làm đúng hết, bà hỏi ai dạy thì cậu trả lời: "Tự đọc sách". Từ đó Hoàng Thục Quân khẳng định con mình là thiên tài hiếm có.
Nhưng bà cũng lo lắng vì cậu bé quá bám mẹ, đến mức phải nhiều lần lén lên mạng tra cứu "Trẻ 5 tuổi có hay bám bố mẹ không". Chỉ cần không phải giờ làm việc, Tô Hạo luôn theo mẹ như hình với bóng, xuất hiện trước mặt bà bất cứ lúc nào. Điều này khiến bà đôi khi nghi ngờ con mình ngoài thiên tài còn mắc chứng tự kỷ nào đó, nhưng không dám đưa đi khám tâm lý vì sợ tổn thương lòng tự trọng của con.
Ngoài ra, bà còn băn khoăn về phương pháp giáo dục. Là giáo viên tiểu học từng dạy nhiều trẻ, nhưng khi đối mặt với thiên tài của riêng mình, bà lại lúng túng. Nếu là con nhà người khác, bà có thể tự tin đưa ra lời khuyên, nhưng với con ruột thì do dự vô cùng - sợ dạy không khéo sẽ hỏng cả đời đứa con duy nhất.
Cuối cùng, bà quyết định hỏi ý kiến Tô Hạo.
"Tiểu Huy, con đã đến tuổi đi học, chúng ta thử đến trường mẫu giáo nhé?"
"Cũng được ạ!" Tô Hạo trả lời thản nhiên.
Thế là việc đi nhà trẻ của Tô Hạo được quyết định như vậy.
Với Tô Hạo, đây chỉ là nơi an toàn để vượt qua giai đoạn nguy hiểm nhất của tuổi ấu thơ. Trường mẫu giáo khá an toàn, lũ trẻ con dù đông cũng không phải đối thủ của cậu với thân thủ hiện tại - làm bá chủ trường mẫu giáo chẳng khó khăn gì.
Tô Hạo khoác chiếc ba lô nhỏ xinh, thuận lợi nhập học.
Ngày đầu tiên, cậu đã khiến tất cả những đứa trẻ hay la hét, nghịch ngợm và bắt nạt bạn phải khóc thét. Từ đó, mọi đứa trẻ trong trường đều gọi cậu là "đại ca", không khí lớp trở nên vô cùng tốt đẹp. Cô giáo chủ nhiệm còn khen đây là lớp ngoan nhất từ trước đến giờ.
Còn Tô Hạo ở trường làm gì? Tất nhiên không chơi trò gia đình với lũ trẻ, mà giả vờ ngủ gật để nghiên cứu Viên Không Gian.
Cậu muốn có năng lực sinh tồn mạnh hơn, và để sống tốt hơn, nhất định phải khám phá bí mật của viên ngọc đặc biệt này - thứ chứa đựng ý thức cùng mọi thông tin của cậu.
"Không lẽ nó chỉ để ta chết đi sống lại vô hạn lần?"
Không! Chắc chắn còn nhiều chức năng khác chờ cậu khám phá và tận dụng. Giới hạn duy nhất là kiến thức và trí tưởng tượng của cậu.
Sau khi vượt qua giai đoạn nguy hiểm, Tô Hạo muốn học hỏi mọi tri thức có thể - từ vật lý, hóa học, toán học, sinh học đến hệ thống công nghiệp, công nghệ thông tin, phần cứng phần mềm... Những thứ này mới thực sự quan trọng, vì một khi học được, Viên Không Gian sẽ ghi nhớ vĩnh viễn.
Dĩ nhiên, cậu cũng nghĩ đến việc dùng Viên Không Gian ghi chép kiến thức trước rồi từ từ nghiên cứu. Nhưng ghi chép suông vô ích, chỉ khi thực sự hiểu biết thì tri thức ấy mới thực sự là của cậu.
Chiều hôm đó, Tô Hạo đột nhiên nghe tiếng ồn ào bên ngoài. Một dự cảm bất an dâng lên.
Cậu trở mình bò dậy, nhìn qua cửa sổ.
Một gã đàn ông khoảng năm mươi tuổi đang xông tới.
Tô Hạo lập tức lùi lại, mắt quét quanh phòng thì phát hiện nơi này không có cửa sau. Kẻ tấn công đang ở ngay ngoài cửa, nếu chạy ra chắc chắn sẽ bị hạ gục ngay. Cậu đã bị dồn vào đường cùng.
Trong phòng cũng không có chỗ trốn, chỉ có đống đồ chơi lộn xộn. Cậu vội chạy đến đó, nhanh chóng nhặt hai tấm nhựa cứng, giấu vào trước ngực và sau lưng dưới lớp áo.
Tên hung thủ mặt mày hưng phấn, mắt đỏ ngầu trông vô cùng đáng sợ. Ngẩng đầu lên đã thấy một kẻ đang tư thế "khiêu khích" chính là Tô Hạo đứng phía trước.