“Vậy thì vấn đề nằm ở đây.” Dạ Dao Quang lập tức hiểu ra, “Tòa nhà này đã sửa lại chính điện. Nguyên bản chính điện ở phương Bắc, cô cô ngươi thuộc Khảm cung, bất lợi với các hướng Tây Nam, Tây Bắc, Đông Bắc và phương Tây. Ngôi nhà cũ có lợi cho cô cô ngươi. Dượng ngươi thuộc Đoài cung, bất lợi với bốn hướng Đông, Đông Nam, Bắc và Tây Nam. Dựa theo sự thay đổi hợp lý của ngôi nhà này, hắn nên sửa chính điện ở phương Tây. Tây là Đoài. Cửa nhà ở vị trí Khôn thì ‘Khôn môn Đoài chủ: mà trạch tiến tài tuyệt hậu tự’. Ban đầu ta không nghĩ rằng hắn sẽ thay đổi như vậy, vì Khôn và Đoài đều là âm thuần, dương chịu khắc mới có thể tuyệt hậu tự (không có con nối dõi), hắn không nên nhẫn tâm làm tổn thương chính mình. Nhưng hắn mệnh vượng Đoài, vậy chỉ khắc cô cô ngươi thôi. Cô cô ngươi ở đây hẳn là không bị sảy thai, nhưng cũng không có tin vui gì.”
Lục Vĩnh Điềm cẩn thận trải bức họa toàn bộ tòa nhà ra. Tòa nhà quả thật đã động thổ, sửa lại chính điện ở phương Tây và xây thêm lớn hơn, không sai một ly nào so với lời Dạ Dao Quang nói.
“Đúng vậy, cô cô ở Đồng Lư huyện quả thực không mang thai. Nhưng trong thời gian đó, cô cô có về nhà mẹ đẻ ở lại một thời gian ngắn vì tam thúc ta thành thân. Sau đó, tên kia đuổi theo đến nơi này. Sau khi trở về không lâu, cô cô lại mang thai, nhưng khi thai được ba tháng thì vẫn bị sảy. Lúc đó, điều tra ra là một nha hoàn vì muốn trèo lên giường hắn, bị hắn cự tuyệt mà ghi hận trong lòng nên đã bỏ thuốc cô cô. Cô cô lúc đó tuy vô cùng đau buồn vì sảy thai, nhưng lại cảm động vì tấm lòng si tình của hắn dành cho nàng…” Văn Du nói đến đây, không khỏi nở một nụ cười lạnh lùng, đầy mỉa mai.
Mọi người đều không phải kẻ ngốc, nghe xong thì nhíu chặt mày. Vị dượng của Văn Du này thật sự khiến người ta muốn nôn hết cả cơm tối hôm qua ra. Rõ ràng đã ra tay độc ác như vậy, lại còn luôn tỏ ra tình sâu nghĩa nặng. Một mặt thì tàn phá cô cô của Văn Du, một mặt còn muốn cô cô hắn cảm động đến rơi nước mắt. Quả thực chưa từng thấy người đàn ông nào ghê tởm như vậy.
“Mẹ nó, nếu tên khốn này là dượng của ta, ta sẽ vác đao băm hắn.” Lục Vĩnh Điềm không khỏi tức giận.
“Khụ!” Ôn Đình Trạm khẽ ho một tiếng.
Lục Vĩnh Điềm mới nhận ra mình đã nói thẳng quá, còn trong mắt Văn Du đã có ánh sáng đỏ ngầu, không phải muốn khóc mà là muốn uống máu người. Khi hắn còn rất nhỏ, mẹ hắn đã mất, chính cô cô giống như mẹ ruột nuôi nấng hắn. Cho dù cô cô đã gả đi, vẫn coi hắn như con đẻ mà yêu thương.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play