Dạ Dao Quang không có tâm tư để ý tới con hồ ly đó, mà nhìn con vượn trắng đang vô cùng thân thiết với Vàng. Thân thể vượn trắng vô cùng chắc nịch, đứng thẳng lên chắc phải cao gần 3 mét. Có thể tưởng tượng được thể tích của nó. Thế mà một con to lớn như vậy lại làm nũng với Vàng, một gã chỉ lớn bằng đứa trẻ một tuổi. Cảnh tượng đó thật sự không thể nào tốt đẹp hơn.
“Thôi được rồi, đừng làm nũng nữa, chúng ta phải đi thôi. Trời cũng không còn sớm, tìm một chỗ nghỉ ngơi trước đã.” Dạ Dao Quang nói với Vàng.
Vàng lập tức giao lưu với vượn trắng, thế là vượn trắng lộ ra một vẻ mặt ai oán. Vàng rất ra dáng, vỗ vỗ cái đầu cực lớn của vượn trắng, rồi tiêu sái đi theo Dạ Dao Quang.
“Ngươi có dạy nó cách tu luyện không?” Trên đường đi, Dạ Dao Quang hỏi Vàng.
Vàng gật đầu.
Con vượn trắng này có thể đến giờ chưa gây tai họa cho con người, vẫn luôn sống bằng dã vật, cho nên tu vi của nó mới thấp như vậy. Dạ Dao Quang không ngại việc Vàng dạy nó cách tu luyện. Có thể nhịn được đến bây giờ, sau này sẽ không đi sai đường.
“Oạc oạc oạc...” Sau đó Vàng lại nói rất nhiều.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT