Hà Thiên hừ một tiếng, nhưng vẫn nói: “Đừng tưởng mua vài món ăn là qua mặt được ta.”
Ông chen vào chỗ của Từ Thừa Quang, ngồi phịch xuống ghế sofa, rồi quát: "Ăn chậm thôi, đừng có ăn hết phần của ta!"
Lâm Loan không tranh cãi, chỉ ngồi dưới nhà nghịch điện thoại. Sau khi ăn xong, đến giờ kiểm tra. Lâm Loan không chần chừ, khởi động rồi đứng tấn một cách vững vàng. Hà Thiên và Từ Thừa Quang đều sững người – tư thế của cô thuần thục và nhẹ nhàng.
Kim đồng hồ quay đều, thời gian trôi qua, sự ngạc nhiên trong mắt họ ngày càng rõ. Đúng 15 phút, Lâm Loan thở ra, thu thế. Từ Thừa Quang thốt lên: "Em ăn gì mà khỏe thế? Mới một đêm mà tiến bộ thần tốc!"
Nhìn dáng vẻ nhẹ nhàng của cô, rõ ràng vẫn còn sức. Lâm Loan mỉm cười - không phải thần dược, mà là nước suối trong không gian. Cô ngẩng đầu nhìn lên gác, ánh mắt bình tĩnh nhưng sáng rực, khiến người ta không thể làm ngơ.
Hà Thiên bị ánh mắt ấy làm cho im lặng, cuối cùng chỉ nói một câu: "Tiếp tục!" Rồi quay lại ghế sofa.
"Em đừng tưởng thầy không nói gì là không để ý. Thật ra thầy đã công nhận em rồi." Từ Thừa Quang vỗ vai cô, nói nhỏ. "Thầy mở võ quán được bảy tám năm, nhưng toàn là con nhà được chiều chuộng, không chịu nổi khổ luyện. Cuối cùng chẳng ai trụ lại. Thầy cũng nản, sợ đặt kỳ vọng rồi lại thất vọng."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play