Trong hai tiếng tiếp theo cô luôn ở bên cạnh họ đánh bóng, bản thân thì không lên sân. Đợi đến khi trận đấu kết thúc mới có người lên tiếng:

“Đằng kia chẳng phải Hứa Lăng sao?”

Nghe thấy tên Hứa Lăng, ánh mắt Ngu Hân khẽ lóe sáng.

Sở Nhất Lãng hỏi:

“Ở đâu?”

“Đằng kia, tôi vừa thấy bóng lưng anh ta, hơi xa nhưng chắc không nhìn nhầm đâu.”

Thẩm Sơ Ngôn cũng đưa mắt nhìn qua, anh thường xuyên đến Hứa gia nên đương nhiên rất quen thuộc với Hứa Lăng.

Thẩm Sơ Ngôn nói:

“Là anh ta.”

Sở Nhất Lãng chau mày:

“Sao anh ta cũng ở đây, lại còn cùng sân với chúng ta.”


 Có người thấp giọng đáp:

“Toàn bộ sân golf Quân Nặc Sơn đều là của Hứa Lănh, nghe nói sân Masters này chính là sân anh ta thích nhất. Anh ta hẳn biết chúng ta đang ở đây.”

Nghe câu này, Sở Nhất Lãng bất chợt quay đầu nhìn về phía Ngu Hân.

Ngu Hân lập tức cười khẽ:

“Tôi mệt rồi, không chơi nữa.”

Thẩm Sơ Ngôn cũng nghĩ ra điều gì, giọng nhạt nhẽo:

“Không chơi nữa, đi thôi.”

Nếu để Hứa Lăng thấy anh đi cùng một cô gái có khuôn mặt giống hệt Hứa Tố Tố, không biết sẽ nghĩ thế nào.

Ngu Hân làm như chẳng hiểu chuyện gì, lễ phép cười nói:

“Quý khách đi thong thả, tôi ở lại thu dọn một chút.”

Cô đi về phía cậu bé nhặt bóng, định giúp một tay.

Đám người kia có lẽ không ngờ Ngu Hân nghe thấy họ bảo rời đi mà lại chẳng tỏ thái độ gì.

Chẳng lẽ cô không biết bọn họ là ai? Theo lý mà nói, chỉ cần nhìn thái độ của quản lý sân golf lúc nãy đối với Thẩm Sơ Ngôn cũng đủ để cô đoán ra.

Sở Nhất Lãng suy nghĩ một lúc, rồi ghé sát Thẩm Sơ Ngôn thấp giọng nói:

“Này, A Ngôn, cô gái này thú vị đấy, tôi khá thích, hay là anh em mình tìm một người có khuôn mặt giống nhau, càng thêm thân thiết, thế nào…”

Ý tứ của Sở Nhất Lãng đã quá rõ ràng, anh ta muốn theo đuổi Ngu Hân.

Thẩm Sơ Ngôn nghe xong mặt vẫn không đổi, nhìn anh ta lạnh nhạt:

“Không được.”


 

“Vì sao không được?” Sở Nhất Lãng kinh ngạc nhìn Thẩm Sơ Ngôn.

Thế nhưng Thẩm Sơ Ngôn chẳng hề đưa ra lý do nào, ngược lại đi thẳng về phía Ngu Hân.

Ngu Hân đang cúi người nhặt bóng giúp cậu bé, vừa cúi xuống đã thấy một đôi giày dừng trước mặt.

Cô biết người đến là Thẩm Sơ Ngôn.

Ngu Hân ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn anh:

“Anh còn chuyện gì sao?”

Thẩm Sơ Ngôn nhìn chằm chằm vào gương mặt ấy.

Khuôn mặt này lúc nào cũng khiến anh nhớ đến Hứa Tố Tố. Tâm trạng Thẩm Sơ Ngôn vô cùng phức tạp, anh không rõ việc mình làm lúc này là đúng hay sai.

Nếu để Tố Tố biết được…

Ý nghĩ đó khiến anh bất giác do dự.

Ngu Hân nghiêm túc nhìn anh, đôi mắt như biết nói, trong sáng tinh khôi chất chứa thắc mắc, như một tia sáng xuyên thẳng vào lòng anh.

Trái tim Thẩm Sơ Ngôn thoáng rối loạn, nhưng cuối cùng anh vẫn hạ quyết tâm.

“Wechat.”

Lời này chẳng đầu chẳng cuối, nhưng Ngu Hân lập tức hiểu. Tuy vậy cô vẫn giả vờ ngơ ngác:

“Gì cơ?”

Thẩm Sơ Ngôn hơi lúng túng:

“Cho tôi Wechat của cô. Vừa rồi nói rồi, mỗi cú đánh vào lỗ một vạn, tôi chuyển tiền cho cô.”

Ngu Hân hơi sững lại, ngạc nhiên nhìn anh, dường như không ngờ anh thực sự sẽ đưa tiền.

Vẻ mặt này khiến Thẩm Sơ Ngôn khó chịu, ý gì chứ, chẳng lẽ anh giống người nói mà không giữ lời sao?

Anh trừng cô một cái.

Ngu Hân gật đầu:

“Ồ, được thôi.”

Cô mở mã QR thu tiền, đưa cho anh quét.

Thẩm Sơ Ngôn liếc mắt, sắc mặt trầm xuống:

“Không phải cái này.”

Vừa rồi anh rõ ràng đòi Wechat.

Ngu Hân nghiêm túc giải thích:

“Quét cái này là chuyển được tiền rồi.”

Đúng lúc này Sở Nhất Lãng lén đi tới, nghe thấy đối thoại của hai người liền bật cười thành tiếng:

“Phì… xin lỗi, tôi không nhịn được.”

Thẩm Sơ Ngôn nhìn Ngu Hân, mặt mày càng lúc càng khó coi, rõ ràng anh rất bực bội.

Cuối cùng anh hừ lạnh một tiếng, rút điện thoại ra quét mã, chuyển cho cô bốn vạn.

Ngu Hân thấy tiền đã vào tài khoản, lễ phép gật đầu:

“Cảm ơn.”

Thái độ quá lễ phép lại thành ra xa cách khách khí, điều này càng khiến Thẩm Sơ Ngôn khó chịu. Nhưng anh lại chẳng thể nói rõ tại sao mình bực bội, chỉ đành quay lưng bỏ đi.

Sở Nhất Lãng thì không đi theo.

Anh ta tiến lại gần Ngu Hân:

“Người đẹp, cô tên gì vậy?”

Bước chân Thẩm Sơ Ngôn bất giác chậm lại.

Ngu Hân mỉm cười:

“Tôi là Ngu Hân, chữ Ngu trong Ngu Cơ, chữ Hân trong ngưỡng mộ.”

Sở Nhất Lãng cau mày một chút, rồi lập tức cười toe:

“Xin lỗi, văn học của tôi kém, không rõ chữ Hân nào, cô viết cho tôi xem đi.”

Ngu Hân gõ vào điện thoại đưa cho anh ta xem.

“À, thì ra là chữ này, tôi biết rồi.” Sở Nhất Lãng gật gù, ánh mắt xoay chuyển, thấp giọng nói:

“Người đẹp, có thể cho tôi Wechat không, lần sau đến đây chúng tôi lại rủ cô chơi bóng.”

Ngu Hân gật đầu:

“Được.”

Khuôn mặt Thẩm Sơ Ngôn ở phía xa càng lúc càng lạnh.


 

Trên đường về, Sở Nhất Lãng cứ cắm mặt vào điện thoại.

Thẩm Sơ Ngôn thỉnh thoảng liếc qua, thấy anh ta còn che che giấu giấu.

Thẩm Sơ Ngôn khẽ gọi:

“Sở Nhất Lãng.”

Anh ta không ngẩng đầu:

“Hả, sao vậy?”

Thẩm Sơ Ngôn nhìn chằm chằm:

“Tôi không cần biết cậu đang nghĩ gì, bỏ cái ý định đó đi.”

Sở Nhất Lãng nheo mắt:

“Không cho tôi theo đuổi, vậy anh đưa lý do đi, chẳng lẽ anh định theo đuổi cô ấy?”

Thẩm Sơ Ngôn dứt khoát:

“Tóm lại, cậu tránh xa cô ấy.”

Sở Nhất Lãng bất mãn:

“Này, anh đúng là quá bá đạo rồi, anh thích Hứa Tố Tố thì cứ việc, tôi muốn theo đuổi một người giống cô ấy cũng không được.”

Thẩm Sơ Ngôn chỉ lẳng lặng nhìn anh, im lặng không nói.

Hai người đối mặt suốt hai phút, cuối cùng Sở Nhất Lãng cũng chịu thua:

“Được rồi, anh thắng, tôi không theo đuổi nữa, thật là quá đáng, có ai làm anh em như anh không chứ.”

Thẩm Sơ Ngôn nhàn nhạt mở miệng:

“Khu đất ngoại ô phía tây nam nhường cho cậu.”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play