"Hai vị Điện hạ, xin mời đi lối này theo ta." Tôn trưởng nói.

"Tôn trưởng, ta không ở tẩm điện cũ của ta sao? Ta thấy tẩm điện cũ của ta rất tốt, không cần đổi đâu." Công tử Phong tinh nghịch nói.

"Điện hạ Phong, năm nay đặc biệt chuẩn bị một viện tử cho hai vị. Môi trường rất tốt, đó là nơi mà ngươi vẫn luôn muốn đến!"

Theo sự chỉ dẫn của Tôn trưởng, họ đến một viện tử nằm ở góc phía nam của học viện. Trước cửa viện có một cây hoa anh đào màu hồng. Thân cây màu nâu, năm sáu người ôm không xuể, tuổi cây ít nhất ngàn năm. Trên cây nở rộ vô số bông anh đào màu hồng, chúng tụ thành từng chùm, nở bung rực rỡ. Gió nhẹ thổi qua, hoa anh đào bay lả tả như tuyết, đẹp đến nao lòng.

"Cây anh đào này thật đặc biệt, tháng Chín đã đến rồi mà không thấy héo úa, ngược lại còn nở càng thêm rực rỡ." Ánh mắt Khuynh Tuyết tràn đầy vẻ yêu thích.

"Điện hạ thích là tốt rồi, cây này có từ thời thượng cổ, nó nở hoa bốn mùa không bao giờ tàn." Tôn trưởng tự hào nói, một tay vuốt râu.

Từ cổng bước vào, sân vườn bên trong càng thêm tinh tế khác lạ. Vô số hoa cỏ tuy không quý giá nhưng lại thoải mái phô bày sức sống của mình. Hai bên lối đi lát đá nhỏ đầy cỏ xanh, đi sâu vào có một đình hóng mát ở góc, cạnh đình là một hồ nhỏ, cá trong hồ đang bơi lội vui vẻ.

"Viện này được chuẩn bị riêng cho hai vị Điện hạ, có hai bộ tẩm điện trái phải, Công tử ngươi ở bên trái, Điện hạ ngươi ở bên phải, hai phòng này đều được bố trí theo sở thích của hai vị Điện hạ, mong hai vị Điện hạ thích."

"Tôn trưởng đã phiền lòng rồi." Khuynh Tuyết lễ phép cảm ơn Tôn trưởng.

"Tốt thì tốt đấy, nhưng mà xa quá." Công tử Phong giả vờ chê bai.

"Ngươi đó!" Tôn trưởng yêu chiều chỉ tay về phía Công tử Phong rồi cười mãn nguyện nói: "Hai vị Điện hạ, hãy nghỉ ngơi một chút, buổi chiều sẽ có đạo sư đến dẫn hai vị đi lớp, lão hủ xin cáo lui."

Khuynh Tuyết gật đầu ra hiệu đồng ý.

"Tôn trưởng vất vả rồi!" Công tử Phong chắp tay, lịch sự tiễn Tôn trưởng rời đi.

Tôn trưởng gật đầu đầy mãn nguyện, rồi xoay người rời đi.

Trong viện chỉ còn lại Công tử Phong và Khuynh Tuyết. Không khí đột nhiên trở nên ngượng ngùng

"Ngươi, đã lớn rồi." Khuynh Tuyết lên tiếng trước, phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng.

"Chẳng phải nói nhảm sao? Ngươi đã lớn rồi chẳng lẽ ta không lớn sao?" Giọng điệu Công tử Phong thấm đượm sự thiếu kiên nhẫn.

"Trưởng thành rất tuấn tú, không khiến ta thất vọng." Khuynh Tuyết không để tâm thái độ của Công tử Phong, ngược lại còn tỉ mỉ đánh giá một lượt rồi hài lòng nói.

"Đương nhiên rồi! Vẻ anh tuấn của bổn công tử còn cần ngươi phải nói sao, nhưng ngươi đừng có thèm thuồng sắc đẹp của ta."

"Vì sao? Ngươi vốn dĩ là của ta mà, ta cần gì phải thèm thuồng."

"Cái gì mà của ngươi? Ngươi... ngươi đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa. Bổn công tử sẽ không ở cùng với ngươi đâu."

"Ở hay không ở cùng với ta, ngươi có quyền lựa chọn sao? Ta còn nói cho ngươi biết, ngươi có thích hay không, có muốn hay không cũng không quan trọng, điều quan trọng là chuyện ngươi gả cho ta là do mẫu hậu ta và phụ hoàng ngươi định đoạt, không có đường lui."

"Chẳng lẽ ngươi muốn cưỡng mua cưỡng bán sao, huống hồ gì mà gả cho ngươi, ta là nam nhi ngươi là nữ nhi, nếu có gả cũng là ngươi gả cho ta, đâu có đạo lý nào nam nhi gả cho nữ nhi."

Nhìn thấy biểu cảm của Công tử Phong, trong cơn tức giận còn xen lẫn chút bất mãn. Khuynh Tuyết nhịn không được bật cười: "Ngươi vẫn đáng yêu như hồi nhỏ."

"Đáng yêu, ngươi lại dùng từ đáng yêu để hình dung bổn công tử sao."

"Đúng vậy, rất đáng yêu đấy chứ. Ta vẫn khá hài lòng."

"Ngươi hài lòng rồi, ta không hài lòng đâu! Ta nói lại cho ngươi nghe một lần nữa, ta sẽ không cưới ngươi."

Sắc mặt Khuynh Tuyết đột ngột thay đổi, nụ cười vừa rồi hoàn toàn biến mất. Nàng chau mày nghiêm nghị, giọng điệu xen lẫn mùi thuốc súng: "Ta nói cho ngươi nghe lần cuối cùng, cưới hay không cưới, ngươi nói không được, muốn hay không muốn, ngươi lại càng không thể làm chủ việc này, nếu nói nhất định phải chấm dứt hôn ước này, ngươi cũng phải gánh được cái tội bất kính đã!"

"Ngươi đừng hòng uy h.i.ế.p ta, ngươi lấy cái gì ra nói thì bổn công tử cũng không sợ."

"Ha, phải không? Công tử Phong ngươi hãy nhớ kỹ, có thể chống cự được mới là mệnh, mệnh có nằm trong tay ngươi hay không, ngươi nói không tính." Khóe môi Khuynh Tuyết nhếch lên một nụ cười tà mị, ánh mắt uy nghiêm như hàn khí khiến Công tử Phong đông cứng không thể động đậy.

Dứt lời, Khuynh Tuyết quay người bước vào phòng mình.

Đợi Khuynh Tuyết đi rồi, Công tử Phong mới hoàn hồn, trong lòng khẽ nói: "Cái này cũng quá đáng sợ rồi, khi cười lên, đẹp như tiên tử trên trời. Nhưng khi tức giận lại giống như hổ cái. Nếu cưới nàng ta, cũng không tệ... Không phải, không thể cưới! Nghĩ gì vậy chứ!" Nghĩ rồi, Công tử Phong tự vỗ vào mình hai cái thật mạnh.

Lúc này Công tử Phong căn bản không ngờ rằng, thật ra ngay từ lần gặp mặt đầu tiên khi còn nhỏ đã sớm tình căn thâm chủng với nàng. Câu nói vô tình (ta sẽ không cưới ngươi) lúc này lại chính là nguyên nhân quan trọng khiến hắn đánh mất nàng.

Đánh mất nàng rồi, hắn mới biết trên đời này rất nhiều người và chuyện đã bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, dù có dùng hết sinh mạng, nếm trải tư vị thiên đao vạn quả, đến cả gặp mặt nàng một lần cũng không thể.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play