Tạ Tinh Hà được đưa đến phòng bệnh VIP để theo dõi.

Sau khi y tá rời đi, Tạ Vân Phàm chủ động bắt chuyện: "Chị, tình hình công ty nghiêm trọng lắm ạ? Sao anh của em lại đột nhiên nghĩ quẩn, uống cả lọ thuốc ngủ vậy?"

Minh Chi nhìn Tạ Tinh Hà trên giường bệnh, mắt hoe đỏ khẽ nói: "Anh trai em năm đó để nghiên cứu khoang game, đã đem nhà cửa, xe cộ dưới tên mình đi thế chấp ngân hàng vay tiền, còn mượn bạn bè không ít. Bây giờ dự án thất bại... có lẽ anh ấy quá tuyệt vọng nên mới nghĩ đến chuyện tự sát."

Tình hình còn nghiêm trọng hơn Tạ Vân Phàm nghĩ. Nếu chỉ là nợ của công ty, sau khi thanh lý phá sản vẫn có thể giữ lại một phần tài sản cá nhân. Nhưng Tạ Tinh Hà vì muốn làm dự án lớn, bản thân cũng đã đầu tư một khoản tiền khổng lồ, còn thế chấp nhà xe để vay ngân hàng... quả thực là mất sạch sành sanh.

Từ những thông tin hiện có, có thể suy đoán rằng mấy năm gần đây chính là giai đoạn game thực tế ảo vừa ra mắt, các nhà sản xuất lớn đang điên cuồng tranh giành thị trường. Làm game tốt, dĩ nhiên có thể đếm tiền mỏi tay.

Tuy nhiên, Tập đoàn Tinh Vân lại không có kinh nghiệm phát triển game, Tạ Tinh Hà đã liều lĩnh nhảy vào ngành game, còn muốn một bước ăn cả, làm sao có thể được?

Khoản đầu tư khổng lồ ban đầu hoàn toàn không thể thu hồi vốn, lãi suất vay lại cao, chuỗi vốn đứt gãy, công ty không cứu nổi, bản thân cũng mất sạch, chẳng trách lại nghĩ quẩn muốn tự sát.

Tạ Vân Phàm bất lực hỏi: "Anh ấy còn nợ ngân hàng bao nhiêu?"

Minh Chi do dự một lúc rồi nói: "Gộp lại mấy ngân hàng, chắc cũng gần hai trăm triệu."

Tạ Vân Phàm: "..."

Hai trăm triệu? Anh trai à, anh đúng là biết cách phá gia chi tử thật đấy!

Tạ Vân Phàm quay lại nhìn người đàn ông trên giường bệnh, cậu đã gặp nhiều người trẻ khởi nghiệp thất bại, nhưng thất bại đến mức làm bay sạch gia sản còn nợ ngược ngân hàng hai trăm triệu... thì người anh này đúng là một nhân tài.

Thấy ánh mắt phức tạp của Tạ Vân Phàm, Minh Chi vội vàng nói thêm: "Tiểu Phàm em đừng lo, di chúc của ba em viết rất rõ ràng, căn biệt thự ở ngoại ô phía tây đã sang tên cho em rồi, còn có 3 triệu tiền mặt trong ngân hàng cũng đứng tên em. Sau này em không phải lo chuyện ăn mặc, nợ của anh trai em, cũng không cần em phải trả."

Nợ của anh trai, đúng là em trai không cần phải chịu trách nhiệm.

Nhưng cậu đã chiếm lấy thân xác của Tạ Vân Phàm, còn được thừa hưởng di sản của cha mẹ. Anh trai tuy không phải là người có tài kinh doanh, nhưng đối với người em này lại luôn rất tốt. Cậu không thể làm một con sói mắt trắng, chỉ hưởng lợi ích mà nhà họ Tạ mang lại, mà lại mặc kệ sống chết của anh ruột mình được.

Nợ hai trăm triệu... cứ coi như là khởi đầu địa ngục đi. Nợ nần thì từ từ trả, rồi cũng sẽ trả hết thôi.

Tạ Vân Phàm hít một hơi thật sâu, nhìn Minh Chi nói: "Chị, chị mệt cả ngày rồi, về nhà nghỉ ngơi trước đi, tối nay em ở lại trông đêm."

Minh Chi nghĩ một lát rồi nói: "Được, vậy chị về trước, con gái chị mấy hôm nay bị cảm sốt, cần chị chăm sóc. Nếu anh em tỉnh lại thì gọi cho chị nhé."

Tạ Vân Phàm gật đầu: "Chị yên tâm, em sẽ chăm sóc anh ấy cẩn thận."

...

Sau khi tiễn chị họ về, Tạ Vân Phàm quay người ngồi xuống sofa, mở điện thoại lên mạng tìm hiểu thông tin về thế giới này.

Mức độ phát triển công nghệ ở đây cao hơn nhiều so với thế giới cũ của cậu.

Điện thoại thông minh đã trải qua một lần nâng cấp toàn diện từ vài năm trước, điện thoại gập màn hình lớn đã trở nên phổ biến, hiệu năng chip cực kỳ mượt mà, bộ nhớ điện thoại cũng được mở rộng gấp mấy chục lần.

Cũng chính vì sự thay đổi này, "game PC" với nền tảng là máy tính đã dần lụi tàn, bị "game mobile" thay thế. Điện thoại ngày nay vừa tiện mang theo, hiệu năng lại xuất sắc, hầu hết các lối chơi của game PC đều có thể thực hiện được trên game mobile.

Game thực tế ảo xuất hiện từ ba năm trước, sau khi tựa game thực tế ảo đầu tiên 《Dạo Bước Trời Sao》 do "Tập đoàn Công nghệ Khải Hàng" tự nghiên cứu và phát triển ra mắt, nó đã nhanh chóng gây sốt toàn cầu. Vô số người chơi cho biết nó đã "mở ra một cánh cửa đến thế giới mới", lĩnh vực phát triển game cũng chính thức bước vào kỷ nguyên thực tế ảo.

Thị trường game hiện tại, game mobile và game thực tế ảo đang chia nhau thiên hạ.

Độ phổ biến của game mobile lớn hơn nhiều so với game thực tế ảo, dù sao thì ai cũng có điện thoại, tải game vô cùng tiện lợi, số lượng người chơi cực kỳ đông đảo. "Tính di động" có thể chơi mọi lúc mọi nơi cũng giúp game mobile đứng vững trước sự tấn công của game thực tế ảo và tồn tại bền bỉ.

Trong khi đó, game thực tế ảo chủ yếu nhắm vào thị trường người chơi cao cấp.

Khoang game có giá đắt đỏ, số lượng người chơi mua được tuy ít, nhưng lại là "ít mà chất". Những người chơi này có ý thức trả phí rất cao, theo đuổi những sản phẩm chất lượng, dễ dàng trở thành fan trung thành của các nhà sản xuất game, độ gắn kết của người dùng cực kỳ cao.

Anh trai Tạ Tinh Hà nuôi tham vọng chen chân vào thị trường game thực tế ảo. Anh đã cho ra mắt "khoang game Tinh Vân" hòng giành giật thị phần từ các ông lớn, với hy vọng dẫn dắt Tập đoàn Tinh Vân lội ngược dòng ngoạn mục. Ý tưởng này vốn rất hay, thể hiện rõ tham vọng và bản lĩnh, chỉ tiếc rằng anh còn thiếu kinh nghiệm lại quá nóng vội.

Chưa từng làm game mà lại nhảy thẳng vào làm game thực tế ảo với độ khó cao nhất, vốn đầu tư lớn nhất... khởi nghiệp thất bại cũng là điều tất yếu.

Là một nhà sản xuất game, Tạ Vân Phàm hiểu rất rõ một "tựa game bom tấn" ra đời khó khăn đến nhường nào.

Cậu có kinh nghiệm làm game rất phong phú ở kiếp trước, nhưng bây giờ đã đổi sang một thế giới khác, việc cụ thể nên làm gì, làm như thế nào, cũng không thể một sớm một chiều mà quyết định được. Cậu cần thêm một thời gian để nghiên cứu thị trường chi tiết.

Làm game thực tế ảo ngay lập tức chắc chắn là không được. Chu kỳ phát triển của game thực tế ảo rất dài, số vốn đầu tư khổng lồ, thị trường về cơ bản đã bị các công ty hàng đầu độc chiếm. Hiện tại, cậu chưa có thực lực để cạnh tranh với các công ty lớn.

Chỉ có thể bắt đầu từ game mobile với số vốn đầu tư ít, chu kỳ phát triển ngắn và có thể nhanh chóng thu hồi vốn.

Sau này, khi có đủ vốn và một đội ngũ mạnh, cậu thử sức với lĩnh vực xa lạ "game thực tế ảo" này cũng chưa muộn.

...

Một đêm trôi qua tự lúc nào.

Khoảnh khắc Tạ Tinh Hà tỉnh lại, anh thấy em trai mình đang ngồi trên sofa lướt điện thoại.

Ánh sáng từ màn hình điện thoại chiếu lên khuôn mặt cậu — một khuôn mặt vẫn đẹp trai và rạng rỡ như trong trí nhớ, thừa hưởng những đường nét ưu tú nhất của cha mẹ.

Chỉ có điều, Tạ Vân Phàm thường ngày ngỗ nghịch, trên mặt lúc nào cũng treo nụ cười không đứng đắn. Còn cậu của bây giờ lại có vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt dán chặt vào màn hình điện thoại, trông rất tập trung.

"Lúc ba mẹ còn sống còn không quản em, anh lấy tư cách gì mà quản em!"

Trong ký ức đột nhiên hiện lên dáng vẻ đáng ăn đòn của em trai khi cãi lại mình, Tạ Tinh Hà lập tức cảm thấy đầu đau như búa bổ, không kìm được mà quát lên: "Mày ở đây làm gì?"

Giọng người đàn ông khàn đặc, cổ họng như bị dao lam cứa qua.

Tạ Vân Phàm đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn anh: "Anh, anh tỉnh rồi à?" Nói rồi cậu liền nhấn chuông gọi trong phòng, nhanh chân bước đến bên giường anh trai. "Có thấy khó chịu ở đâu không? Em gọi bác sĩ qua nhé."

Tạ Tinh Hà lạnh lùng nói: "Mày chỉ mong tao chết đi, để không còn ai quản mày nữa chứ gì?"

"..." Tạ Vân Phàm cười gượng, gãi gãi đầu.

Một sinh viên đại học 20 tuổi, ngày ngày chỉ biết đàn đúm với bạn bè xấu, đua xe trên đường núi suýt gặp chuyện, bị anh trai mắng một trận cũng đáng đời. Vậy mà còn dám cãi lại, thật không ra thể thống gì.

Nghĩ đến đây, Tạ Vân Phàm liền thành khẩn xin lỗi: “Anh, em xin lỗi. Lần trước là em nóng giận nói bừa, anh đừng để bụng nhé. Em hứa sau này sẽ không bao giờ gây thêm phiền phức cho anh nữa.”

Tạ Tinh Hà sững người.

Thằng nhóc này đang xin lỗi đấy ư? Mặt trời họm nay mọc đằng Tây à?

Đúng lúc này, bác sĩ đẩy cửa bước vào, làm vài kiểm tra cho Tạ Tinh Hà rồi nói: “May mà rửa ruột kịp thời, tình trạng đã ổn định, hôm nay có thể xuất viện rồi.”

Tạ Vân Phàm quay lại hỏi: “Bác sĩ, anh ấy ăn uống được chưa ạ?”

“Mấy ngày tới, cứ ăn những món loãng, thanh đạm, dễ tiêu hóa trước đã.”

“Vâng ạ, cảm ơn bác sĩ.”

Sau khi bác sĩ rời đi, Tạ Vân Phàm lấy điện thoại nhắn tin cho Minh Chi, báo rằng anh trai đã tỉnh. Xong xuôi, cậu đến ngồi bên giường, giọng ôn tồn: “Anh, sau này có chuyện gì phiền lòng thì cứ nói với em, đừng nghĩ quẩn nữa! Mạng người chỉ có một, mất rồi là hết đấy. Bố mẹ không còn, anh em mình cùng nhau vượt qua, chẳng có khó khăn nào là không thể vượt qua cả.”

Tạ Tinh Hà quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cười tự giễu: “Em không hiểu đâu, chuyện công ty phức tạp lắm. Dự án gặp khó khăn, mấy người đối tác từng hứa hẹn đồng cam cộng khổ đều rút vốn chạy cả rồi. Cửa ải này, anh thật sự không qua nổi... Sẽ chẳng có ai ở lại bên cạnh một kẻ thất bại đâu.”

Anh vừa dứt lời, mu bàn tay bỗng cảm thấy ấm áp.

Tạ Tinh Hà ngạc nhiên cúi đầu, thì ra là em trai đang nhẹ nhàng nắm lấy tay mình. Hơi ấm từ đầu ngón tay truyền đến, nhanh chóng sưởi ấm cả bàn tay anh.

“Em sẽ ở bên cạnh anh, vì chúng ta là người một nhà,” Tạ Vân Phàm khẽ nói.

Có lẽ do linh hồn và cơ thể đang dần hòa hợp, Tạ Vân Phàm nhìn người anh trai trước mặt mà chỉ thấy vô cùng thân thiết.

Anh trai là người quan tâm cậu nhất trên đời này, cậu sẽ không từ bỏ người thân ít ỏi của mình.

“…” 

Tạ Tinh Hà ngây người nhìn em trai, hốc mắt bỗng dưng hơi cay.

Đây là lần đầu tiên Tạ Vân Phàm chủ động nắm tay an ủi anh kể từ khi lớn lên. Tạ Vân Phàm của trước đây chỉ biết cãi lại, khiến anh tức đến đau cả đầu.

Thật nực cười, sau phen thập tử nhất sinh này, tình cảm anh em họ lại tốt lên nhiều, không còn cảnh hễ gặp là căng như dây đàn nữa.

“Nghe chị Minh Chi nói, khoản vay ngân hàng của anh vẫn chưa trả hết. Căn biệt thự bố mẹ để lại, có cần bán đi để trả nợ không anh?” Tạ Vân Phàm gợi ý.

“Không được.” Tạ Tinh Hà hoàn hồn, lập tức từ chối: “Nhà tổ của họ Tạ không thể bán, đó là nơi chúng ta lớn lên từ nhỏ, cây trong sân cũng do chính tay bố mẹ trồng, trên tầng ba còn có rất nhiều tranh mẹ để lại… Hơn nữa, căn biệt thự đó vị trí không đẹp, dù có bán thì với giá nhà đất hiện nay cũng chẳng được bao nhiêu.”

“Ồ. Vậy bán xe của em đi, trả trước khoản vay hai tháng gần đây đã. Phần còn lại, chúng ta từ từ nghĩ cách sau.” Tạ Vân Phàm nói.

“Bán xe?” Tạ Tinh Hà ngờ vực nhìn em trai: “Em không đi đua xe nữa à?”

“Không ạ, đua xe nguy hiểm lắm, em còn muốn sống thêm vài năm nữa.” Tạ Vân Phàm lờ đi ánh mắt nghi ngờ của đối phương, chuyển chủ đề: “Anh, tiền mặt anh có thể huy động lúc này còn bao nhiêu?”

“Chẳng còn bao nhiêu, đều đem đi trả nợ hết rồi.” Tạ Tinh Hà khổ sở vò đầu.

“Nói cách khác, số tiền em có thể tùy ý sử dụng bây giờ, chỉ có ba triệu tiền tiết kiệm bố mẹ để lại thôi đúng không ạ?”

“Ừ.” Tạ Tinh Hà ngập ngừng rồi nhấn mạnh: “Nợ của anh thì liên quan gì đến em. Ba triệu đó là tiền sinh hoạt phí bố mẹ để lại cho em, không được tiêu lung tung, nghe chưa?”

“Em nghe rồi.”

Tạ Vân Phàm ngoài mặt thì vâng dạ, nhưng trong lòng lại đang tính toán xem nên tận dụng số tiền này thế nào.

Nếu cứ gửi ngân hàng làm phí sinh hoạt, sớm muộn gì cũng có ngày tiêu hết. Chỉ có “tiền đẻ ra tiền” mới giúp anh trai vượt qua khủng hoảng, mới có thể xây dựng studio của riêng mình.

Ở thế giới này, muốn khởi nghiệp, muốn kiếm tiền, cậu cũng chỉ có một con đường duy nhất – đó là quay lại nghề cũ “làm game”.

Game quy mô nhỏ không đòi hỏi quá cao về đồ họa, âm nhạc, mấu chốt nằm ở lối chơi. Ba triệu, dùng làm vốn khởi động cho một dự án nhỏ, là quá đủ.

Game nhỏ phát triển nhanh, thu hồi vốn cũng nhanh. Chỉ cần tạo được tiếng vang, lợi nhuận gộp có thể gấp vài lần, thậm chí vài chục lần là chuyện hoàn toàn có thể.

Chỉ có điều cậu mới hai mươi tuổi, đang học đại học, trước đây lại là một cậu ấm ăn chơi trác táng, cộng thêm cái tiếng xấu từ việc anh trai khởi nghiệp thất bại, bây giờ cậu mà nói “em muốn làm game” thì sẽ chẳng ai tin, càng không ai muốn giúp.

Cậu rất khó kêu gọi đầu tư, chỉ có thể dựa vào khoản tiền tiết kiệm này để đi bước đầu tiên.

Nói nhiều cũng vô ích, chi bằng làm ra một tựa game thật hay, như vậy mới có sức thuyết phục.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play