Hai cha con nán lại tửu quán cả ngày trời. Đến xế chiều, một người đàn ông mang theo công văn tìm đến. Gã nhìn đứa bé đang xem múa vui vẻ, còn ngửi mùi đồ ăn ngon, rồi lại thấy người cha sắp ngủ gật. Gã ta nhếch mép: “Vị nữ sĩ nào bảo ta đến đây giúp ngài làm thủ tục? Tài liệu đây…”
Gã chưa dứt lời, liền chạm phải đôi mắt lục bảo sắc bén, lạnh lẽo như băng, không chút cảm xúc. Gã giật mình lùi lại. Kurosawa Jin quay đầu, lười biếng lấy túi văn kiện đã chuẩn bị sẵn đưa cho gã. Người kia nhìn túi giấy, mím môi: “Có cần bổ sung gì không?”
“Cứ làm theo những gì trong đó là được.” Kurosawa Jin nhắm mắt đáp.
Người đàn ông nọ vội vã cầm lấy rời đi. Kurosawa Jin nhìn theo, hỏi con trai: “Hắn vừa thấy gì vậy? Sao cứ như đằng sau có quỷ ấy?”
“Con chịu thôi!” Cậu bé nhéo má cha, hoàn toàn không hiểu ánh mắt của cha lại khiến người ta tưởng tượng đến việc bị giết chết như thế nào: “Mình đi ăn thịt nướng nha?”
“Dạ!”
Mùa hè oi bức, ánh trăng soi rọi khắp nơi. Nhưng ban ngày thung lũng vắng vẻ, ban đêm mới náo nhiệt. Hai cha con giữa chốn này có vẻ khá đặc biệt. Dù sao, nơi đây không phải là chỗ an toàn, thích hợp cho trẻ con. Nhưng may mắn, quanh đây cũng có vài gia đình. Mang con ra chợ đêm quảng trường ăn uống cũng không có gì lạ.
“Không ngon bằng ba nướng!” Đứa bé vừa ăn miếng thịt nướng Thổ Nhĩ Kỳ đầu tiên đã vội đánh giá. Kurosawa Jin cầm miếng bánh mì dẹt, cuộn một đống thịt cùng ớt xanh, nhét vào miệng: “Ừm… Thiếu chút vị.”
Từ khi rời khỏi cánh đồng hoang Ba Tư, hắn chưa từng để bản thân phải chịu thiệt thòi. Kurosawa Jin thuần thục bảo con trai lấy hộp gia vị nhỏ, tìm thứ mình cần, rồi nêm nếm đơn giản. Vị thịt nướng lập tức biến đổi.
Kurosawa Hiroshi hài lòng gật gù, bàn tay mũm mĩm cầm lấy chiếc xương gặm: “Nói đi, chúng ta đến Thụy Sĩ làm gì?”
“Kế thừa gia sản của ông nội, rồi sau đó đến Nhật Bản.” Kurosawa Jin đáp. Nghe đến Nhật Bản, Kurosawa Hiroshi hơi cau mày: “Sao lại phải đến Nhật Bản?”
“Theo lời con nói thì… cốt truyện xảy ra ở đó?”
“À… Vậy thì càng không nên đến! Điều khiển từ xa không được sao?”
“Lúc đầu ta cũng nghĩ thế, nhưng con nhìn đám ngu ngốc kia xem!” Không cần nói thêm, Kurosawa Hiroshi lập tức hiểu ý cha. Cậu mím môi, đưa miếng xương gặm cho cha: “Tủy nè!”
“Con không ăn à? Cái này bổ máu lắm.” Kurosawa Hiroshi hơi thèm, nhưng lo cho sức khỏe của cha hơn.
“Cái đó là cho lứa tuổi của con. Đến tuổi ta, bổ chỉ có cholesterol thôi.” Kurosawa Jin nhét tủy vào miệng con, còn mình lại ăn rau trộn. Nhìn thực đơn của cha, Kurosawa Hiroshi không đồng tình: “Nhưng bây giờ ba cần bồi bổ mà?”
“Ăn một bữa đâu có đủ.” Kurosawa Jin biết con lo lắng, lại gắp cho con một miếng thịt: “Chuyện này cũng giống như cái gã kia vỗ béo con vậy. Trừ việc nhìn đáng yêu, chủ yếu là giúp con tích trữ năng lượng con chưa làm chủ được.”
“Là vì vậy sao?” Kurosawa Hiroshi vẫn nghĩ mình béo phì.
“Chứ sao?” Kurosawa Jin liếc con, cuộn một tảng rau xà lách lớn với thịt nướng nhét vào miệng: “Giấy tờ tùy thân các kiểu, nhanh nhất cũng phải một tuần. Con có muốn đi đâu không?”
“Con nghĩ chắc không lâu thế đâu. Nibelungen nói với con, hai hôm nữa có chuyến bay thẳng đến Bái Chiếm Đình, rồi từ Bái Chiếm Đình đi lên Paris. Hình như họ bay từ Paris đến Đông Kinh.”
Nói đến đây, cậu hơi nghi hoặc: “Bay thẳng từ đó đến Đông Kinh không được sao?”
“Chắc chưa có đường bay. Dù sao, không phận Liên Xô không ai dám bén mảng. Chỉ có thể vòng qua châu Mỹ.”
“Châu Mỹ á?” Kurosawa Hiroshi kinh ngạc nhìn cha: “Đi qua nước Mỹ cơ á!”
“Đúng vậy!” Kurosawa Jin nhìn con “Chứ sao?”
“Có thể đi qua Trung Hoa chứ!”
“Năm 1980 đó!” Kurosawa Jin nhắc nhở. Kurosawa Hiroshi cau mày lắc đầu: “Không đúng mà! Trung Hoa với Liên Xô quan hệ tốt, mà giờ Trung Hoa đang cải cách mở cửa, quan hệ với Mỹ cũng không tệ. Với lại để kiềm chế Liên Xô, Mỹ không đời nào bỏ qua Trung Hoa. Tính vậy, chắc là bay từ Bái Chiếm Đình đến Ô Lỗ Mộc Tề, cố lên rồi bay đến Đông Kinh được chứ.”
“Hai kẻ siêu việt, cứ thế bay qua?” Trung Hoa gan to thế cơ à?
“Ách… Con quên mất thân phận của họ hơi phiền phức.”
“Vậy nên mình mới tiện đường đến Paris, rồi đi tàu du lịch đến Thụy Sĩ.”
Nghe kế hoạch của cha, Kurosawa Hiroshi suy nghĩ: “Rồi sao nữa? Ba có kế hoạch gì không?”
“Ta á?” Kurosawa Jin cầm lon nước ngọt uống hai ngụm rồi ngẫm nghĩ: “Chẳng lẽ ta không phải là đang nuôi con lớn sao?”
“À! Vậy con cũng dễ nuôi lắm!” Kurosawa Hiroshi ra sức gật đầu: “Con không kén ăn, cũng không cần thầy cô lung tung rối loạn. Học hành cũng không cần ba quản. Nói vậy, nuôi con đơn giản mà.”
“Con không gây sự hả?”
“Con ngoan lắm luôn á!”
“Ờ!”
“Ê! Cái giọng đó là ý gì?”
“Không có ý gì cả! Gọi ba đi! Ê là ý gì?” Kurosawa Jin ra vẻ nghiêm túc nhìn con. Cậu bé chỉ hơi giật mình trong chốc lát, rồi xòe bàn tay mũm mĩm đầy dầu mỡ ra vờ cào cha:
“Ba ơi! Ba ơi! Cho bé ôm một cái hôn một cái đi mà!”
“Ối ối… Con tránh xa ta ra!” Kurosawa Jin ghê tởm ra mặt, vội cầm tờ giấy ăn lau tay cho khách đến, túm lấy cái móng vuốt nhỏ xíu đầy mỡ, chùi chùi lau lau. Nhưng cậu bé béo chỉ cười ha ha, hai tay bị giữ vẫn không yên phận. Cái miệng nhỏ nhắn đầy dầu mỡ chu ra: “Đến đây mà! Bé cho ba một cái hun!”
“Ghê quá!”
“Hắc hắc hắc… Đến đây mà đến đây mà! Ba ơi, ba không yêu con sao?”
“Tránh xa ta ra!”
“Ta có yêu con bao giờ đâu! Mũm mĩm, tránh xa ra!”
“Nhưng con yêu ba lắm á! Hun một cái nha! Hắc hắc hắc!” Nghe thấy cái giọng điệu đó, mấy người đang ăn tối cùng tụ tập bên cạnh đều bật cười.
Lúc đầu họ còn thấy hai cha con này nhìn thế nào cũng không giống nhau, đến khi nghe thấy tiếng ồn ào của họ, lúc này mới chợt nhận ra, người đàn ông thoạt nhìn không đứng đắn kia, kỳ thực là một người cha tốt.
Ngoài miệng thì chê bai ghét bỏ, nhưng tay thì không ngừng lau khô tay mặt cho con, còn không quên làm ướt giấy ăn lau thêm hai lần nữa. Vừa nói ghét bỏ, vừa chuẩn bị tư thế để con trai trèo lên lòng mình, ôm lấy chỗ hiểm làm nũng.
“Ba tốt quá!”
“Làm nũng vô dụng thôi, con lại cọ vào mông ta đấy!” Kurosawa Jin thở dài: “Cũng may, không phải ba tuổi! Nếu không ta đánh đít con rồi!”
“Con mới sáu tháng!”
“Con còn tính ngược gấp mười lần nữa hả?”
“Ừ! Con muốn uống sữa!” Kurosawa Hiroshi ngồi dạng chân trên đùi cha, ra vẻ “ba làm gì được con nào”. Kurosawa Jin cúi đầu nhìn thẳng vào đôi mắt kia, con ngươi lục bảo đảo quanh. Không biết nghĩ gì, hắn buông miếng khoai tây nướng xuống, từ tốn lau khô tay: “Ta vén áo lên cho con bú hả? Còn bảo không cần vú em?”
“Ách… Cảm tạ! Không cần ạ!” Kurosawa Hiroshi vội đè tay cha lại. Thật là, đúng là cha thả bay bản thân rồi!
“À!” Kurosawa Jin khẽ cười một tiếng, rụt tay đang kéo vạt áo lại, cầm lấy miếng khoai tây nướng vừa rồi, chấm một chút gia vị rồi cắn một miếng.
Nghe thấy tiếng chế giễu, Kurosawa Hiroshi nhếch miệng, dứt khoát ôm eo cha tựa vào ngực: “Ba ơi!”
“Ừ?”
“Chúng ta bỏ trốn đi!”
“Hả?”
“Đúng vậy! Chúng ta bỏ lại hết mớ rắc rối này, rồi chúng ta bỏ trốn đi!” Cậu bé đột nhiên ngẩng đầu nhìn cha, đôi mắt lấp lánh như sao trời đối diện với đôi mắt lục bảo. Người kia thở dài: “Yujiro! Ta là ba con, ta không thể bỏ trốn cùng con được! Con phải tự tìm một người nguyện ý bỏ trốn cùng con!”
“Nhưng, xinh đẹp không bằng mẹ. Đẹp trai không bằng ba! Ba bảo con tìm thế nào? Mẹ mất rồi, vậy còn lại ba thôi á! Chúng ta bỏ trốn đi!”
“Sao chúng ta phải bỏ trốn chứ?” Kurosawa Jin cảm thấy mình không theo kịp logic của thằng nhóc này.
“Ừm…”
“Yujiro, tiền đề của bỏ trốn là giữa chúng ta không được phép ở bên nhau!”
“Đúng vậy! Chúng ta là cha con mà!”
Kurosawa Jin trợn tròn mắt: “Vậy sao ta phải bỏ trốn cùng con?”
“Bởi vì chúng ta là cha con mà!”
“Đúng vậy! Chúng ta là cha con, vậy sao ta phải bỏ trốn cùng con? Ta tìm một cô nương không tốt hơn sao?”
“Con không muốn người khác làm mẹ con đâu!”
“Rồi con phải bỏ trốn cùng ta?”
“Không được sao?”
“Đây là có được hả?” Kurosawa Jin uống một ngụm nước trái cây, rồi mím môi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của con trai. Hít sâu vài hơi: “Con đừng ép ta đánh đít con!”
“Dạ!” Kurosawa Hiroshi đáp, dứt khoát vùi đầu vào ngực cha.
Ăn hết đồ ăn còn lại, Kurosawa Jin xách theo nửa chai bia còn lại, vác thằng nhóc béo lên cổ, một tay đỡ mông, vừa đi vừa về.
Trên đường về đêm khuya có rất nhiều người, hai cha con đi một đoạn đường thì vắng người dần. Hắn vứt chai bia sang một bên rồi mới hỏi: “Con sao vậy?”
“Chỉ là… hơi… không nói rõ được!” Kurosawa Hiroshi cọ cọ má vào mặt cha: “Cứ cảm thấy, có chút lo âu. Con cứ cảm thấy, vì sao mình không lớn lên ngay được nhỉ!”
“Nghĩ ngợi lung tung gì thế hả!” Kurosawa Jin ít nhiều có thể hiểu được đứa nhỏ này đang lo lắng cái gì. Hơn một tháng ở chung, những gì thanh niên này từng trải qua chắc hẳn không mấy tốt đẹp. Điều này khiến cậu khi đối diện với mọi việc, sẽ sinh ra một loại bực bội. Hoặc là nói, ngoài làm nũng ra cậu không tìm được phương thức ở chung lâu dài với mình, nhưng lại cảm thấy đem tính cách vốn có ra, lại sẽ khiến mình bất mãn.
Cậu khát vọng được ở trong vòng tay của mình, có thể thấy rõ từ dáng vẻ ngủ say. Cậu muốn một người cha, một người cha có thể bù đắp tuổi thơ. Nhưng đồng thời, cậu lại có một linh hồn trưởng thành. Linh hồn đó, khiến cậu co rúm, xấu hổ, thậm chí… không biết phải theo ai.
Và tất cả những điều này mang đến, chính là bực bội và lo âu. Đặc biệt là khi phải đối mặt với lượng lớn tương lai không thể kiểm soát.
Hắn có thể lý giải và thấu hiểu sự lo âu đó, lúc trước Tần Lãng phổ xuyên làm sai cũng là vì điều này. Cuối cùng là làm mất luôn cả mạng sống của mình. Nhưng đó cũng là vì, bản thân mình không biết xử lý loại tình huống này.
Nghĩ đến đây, hắn vỗ vỗ lưng đứa trẻ trong lòng: “Có ta ở đây, con còn sầu cái gì nữa? Fan nhí?”
“Con lớn hơn ba!”
“Ờ! Vậy ta vẫn là ba con!”
“Hừ!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT