An tần theo Huệ phi tiến vào tẩm cung của nàng.

"Nương nương, ngài thật sự cam tâm để một tiện tì sinh hạ hoàng tử sao?" An tần tự tay bưng trà cho Huệ phi, "Hôm nay nương nương cũng thấy, Hoàng thượng vì cái thai trong bụng tiện tì kia mà không nể mặt Hoàng hậu nương nương."

"Nếu chờ tiện tì kia sinh hạ hài tử, muốn đối phó nàng ta sẽ càng khó."

"Hừ! Ngươi cũng thấy, Hoàng thượng hôm nay vì tiện tì kia mà làm Hoàng hậu mất mặt, Hoàng hậu có thể bỏ qua cho nàng ta sao?" Huệ phi nhấp một ngụm trà rồi đặt mạnh xuống, "Tóm lại, ta không muốn nhúng tay vào chuyện này, cứ ngồi xem hổ đấu là được."

An tần hận không thể trợn trắng mắt: "Nương nương, thiếp thấy, Hoàng hậu nương nương chưa chắc đã động thủ với tiện tì kia. Dù sao, trừ bỏ cái thai trong bụng nàng ta thì có được một hoàng tử vẫn tốt hơn."

"Phải biết, nếu Hoàng hậu có hoàng tử, ngôi vị của người sẽ không ai lay chuyển được. Đến lúc đó, dù là vì tiểu hoàng tử, Hoàng thượng cũng không cho phép phi tần nào dám không để Hoàng hậu vào mắt."

Sắc mặt Huệ phi trở nên khó coi. An tần thấy nàng ta đã nghe lọt tai, liền không nói gì thêm, cáo lui.

"Thu Hà, ngươi nói An tần nói có lý không?" Huệ phi cau mày, "Nếu Hoàng hậu muốn đoạt con, chắc chắn sẽ không động đến tiện tì kia."

"Không chỉ Hoàng hậu, có lẽ Thục phi cũng có ý nghĩ tương tự."

"Nương nương, nô tỳ thấy, có lẽ ngài cũng có thể..." Thu Hà chưa dứt lời đã bị ánh mắt lạnh lùng của Huệ phi làm cho im bặt.

"Để ta nuôi dưỡng con của một tiện tì? Đừng hòng!" Huệ phi lạnh lùng nói, "Xem ra ta không thể trông chờ vào Hoàng hậu và Thục phi, phải tự mình ra tay mới chắc chắn."

Thu Hà muốn khuyên can Huệ phi, dù sao Hoàng thượng và Thái hậu rất coi trọng đứa bé trong bụng Chiêu phi.

Nếu đứa bé đó xảy ra chuyện, dù có quét sạch dấu vết cũng sợ rằng bị Hoàng thượng và Thái hậu điều tra ra.

Thật sự đến vậy, sẽ là vạn kiếp bất phục.

Nhưng Thu Hà quá hiểu Huệ phi, rõ ràng bây giờ không thể khuyên được nàng ta.

Cùng lúc đó, khi An tần trở lại tẩm cung, đại cung nữ lập tức hỏi: "Nương nương, ngài nghĩ Huệ phi có ra tay không?"

"Sẽ." An tần cười đắc ý, "Huệ phi kiêu ngạo và tự phụ, sao có thể cho phép một tiện tì sinh hạ hoàng tử. Quan trọng là, đầu óc Huệ phi kém xa Hoàng hậu và Thục phi, nàng ta suy xét sự việc quá hẹp hòi."

"Nàng ta chỉ ỷ vào có gia thế tốt, bằng không với cái đầu óc đó, sao có thể ngồi lên vị Phi."

Đương nhiên, An tần cũng vậy.

Nàng ta hầu hạ Hoàng thượng bao năm, kết quả lại bị một tiện tì vượt mặt, hỏi sao An tần chịu được.

Cho nên cái thai trong bụng tiện tì kia không thể sinh ra. Nàng ta không muốn cái thai đó rơi vào tay Hoàng hậu, hoặc Thục phi, thậm chí là Huệ phi.

Dù sao tuyệt đối không thể để nàng ta có lợi.

Nếu đã vậy, thà đừng sinh ra còn hơn.

"Ai!" An tần thở dài, xoa bụng, "Vì sao ta không có phúc mang thai long chủng? Nếu ta có thể mang thai, đừng nói là Phi vị, ngay cả Hậu vị cũng không phải không thể."

Cung nữ nói: "Nương nương, người nói có khi nào, Hoàng thượng giờ có con nối dõi rồi, vậy có nghĩa là vận con cái của Hoàng thượng đã tới, cho nên..."

An tần ngẩn người, rồi mừng rỡ: "Ngươi nói đúng, trước đây phi tần hậu cung không ai mang thai là vì vận con cái của Hoàng thượng chưa tới."

"Mà giờ vận con cái tới rồi, tự nhiên sẽ có phi tần mang thai."

Không chỉ An tần nghĩ vậy, cùng lúc đó Hoàng thượng cũng nghĩ đến vấn đề này, khiến cho buổi triều sớm, Người cũng không thể tập trung tinh thần.

Vì vậy, vừa tan triều, Người liền đến Ninh Thọ Cung.

Thái hậu nghe xong lời con trai nói, cũng thấy rất có lý.

"Chiêu phi xuất thân quá thấp, nếu phi tần hậu cung có thể mang thai long chủng, vậy còn gì bằng." Thái hậu nói, "Tuy vậy, đứa bé trong bụng Chiêu phi không thể xảy ra chuyện. Hoàng thượng đừng vì cái lợi trước mắt mà xem nhẹ đứa bé."

Hoàng thượng: "Mẫu hậu yên tâm, dù phi tần hậu cung có tin vui, con vẫn coi trọng đứa bé trong bụng Chiêu phi. Dù sao đó là đứa con đầu lòng của con, đối với con mà nói là khác biệt."

"Con nghĩ vậy thì ta yên tâm rồi." Thái hậu cười, "Nếu hậu cung có vài hỉ sự, dù ta chết ngay lập tức, cũng nhắm mắt."

"Mẫu hậu sao lại nói lời xui xẻo vậy?" Hoàng thượng nhíu mày, "Đều tại con bất hiếu, mới khiến mẫu hậu..."

Thái hậu xua tay, ngắt lời: "Sao có thể trách con bất hiếu? Hoàng thượng đã rất hiếu thuận với ta rồi."

Hoàng thượng bồi Thái hậu nói chuyện rồi về Thừa Càn Cung xử lý chính sự.

Chiều tối, Hoàng thượng đến Chiêu Dương Cung ăn tối với Thẩm Thanh Túc, nhưng không ngủ lại mà đến cung của Thục phi.

Giờ Người đã thấy hy vọng, việc sủng hạnh hậu cung nữ nhân, tự nhiên có thêm động lực.

Ôn Tử Mặc đến Chiêu Dương Cung khi đã gần nửa đêm.

"Sao ngươi lại tới đây?" Thẩm Thanh Túc bị đánh thức, có chút bực mình, "Ngươi không xem giờ à?"

"Sao thế? Giận à?" Ôn Tử Mặc lên giường ôm Thẩm Thanh Túc, "Được rồi, đừng giận, chẳng phải ta quá nhớ nàng sao?"

"Bảo bối, cho ta hôn một cái, lâu như vậy không hôn nàng, ta nhớ phát điên rồi."

Thẩm Thanh Túc không đẩy Ôn Tử Mặc ra, dù sao nàng cũng định ăn Ôn Tử Mặc, vậy chọn ngày nào bằng ngay hôm nay!

Thế là, trong ánh mắt kinh ngạc của Ôn Tử Mặc, "vật kia" của hắn chậm rãi mọc ra, dài đến mức Thẩm Thanh Túc vừa lòng.

Đừng nói Ôn Tử Mặc chấn kinh, ngay cả hệ thống cũng sốc.

Sao lại còn có thể làm vậy? Ký chủ có phải quá trâu bò rồi không!

"Cái... Cái này..." Ôn Tử Mặc chỉ vào "vật" kia, giọng run rẩy, "Ta... Ta... Ta không phải đang mơ chứ?"

"Ngươi đương nhiên không mơ." Thẩm Thanh Túc ghé vào người Ôn Tử Mặc, một tay nâng cằm hắn, "Nhưng không phải ngươi nên sợ hãi mình gặp phải yêu nữ sao? Sao lại còn có tâm tư nghĩ mình đang mơ?"

Gãy chi tái sinh, đối với người cổ đại mà nói, cũng là yêu pháp. Thẩm Thanh Túc đã chuẩn bị sẵn sàng để Ôn Tử Mặc coi mình là yêu quái, nhưng không ngờ hắn lại có phản ứng như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play