Bất quá nghe nói có phát hiện mới, mọi người liền không màng đến nguyên do.
Chờ mọi người đều an tọa, Tống Bình vội vàng mở hình chiếu, bắt đầu trình bày.
Những người ngồi đây đều không phải hạng tầm thường, tự nhiên rất nhanh nhận ra phần mềm này vô cùng hoàn hảo, có thể giải quyết triệt để khó khăn trước mắt của họ. “Lão đại, đây là kiệt tác của vị đại thần nào vậy?”
“Ta chưa từng thấy phương thức này, rất quen thuộc, nhưng lại có vài chỗ khác biệt, có chút khó nghĩ.”
“Đúng vậy, lão đại, có thể mời người này về công ty chúng ta không?”
“Đúng vậy, lão đại, ta thấy có thể!”
“+1!”
Nhìn đám nhân viên kích động, Tống Bình thở phào nhẹ nhõm, đành phải nói: “Ta sẽ liên hệ thử xem, thành hay không ta không dám chắc!”
Bên này, Dung Ngôn ở câu lạc bộ quyền anh đánh bại đối thủ, chỉ cảm thấy một trận khoái trá.
Đã mất đi ký ức trước kia, lại mới đến thế giới này, hết thảy đều lạ lẫm, một trận quyền anh coi như giải tỏa bớt những bực dọc trong lòng.
Điện thoại di động vang lên, Dung Ngôn đang nghỉ ngơi liền lấy điện thoại ra, là Dung Cẩn gửi tin nhắn:
“Tối nay đến ăn cơm nhé, ba mẹ anh chuẩn bị đồ ngon cho em!”
Đang định tìm cớ từ chối, lại có một tin nhắn đến: “Anh sắp đến dưới nhà em rồi.”
Bất đắc dĩ cười, Dung Ngôn đành phải hồi âm: “Biết rồi, em đang ở ngoài một lát nữa về.”
Dung Ngôn đi xuống lầu, liền thấy một chiếc xe việt dã quen thuộc đỗ ở dưới. Nói về chỗ ở này, vẫn là do Dung Cẩn đề nghị chọn.
Dù là về an toàn hay môi trường và khoảng cách đều chọn ở vị trí tối ưu, có thể thấy anh để tâm đến cô em gái này như thế nào.
Bước ra phía trước, gõ gõ cửa sổ, Dung Cẩn vội vàng hạ kính xe xuống, nhìn cô em gái cười tươi như hoa, tâm tình cũng tốt lên.
May mắn em gái không sao, bằng không không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.
“Đến rồi à? Đi đâu vậy?”
“Ừm... Gần đây em đăng ký lớp quyền anh, hôm nay đi luyện.” Dung Ngôn liếc nhìn anh.
Phát hiện Dung Cẩn khẽ khựng lại, sau đó cười nói: “Cũng tốt, con gái học chút võ cũng có thể tự bảo vệ mình, nhưng đừng để bị thương đấy!”
“Em biết mà, có chừng mực thôi, đi thôi anh, em hơi đói rồi.”
“Được! Chúng ta về nhà ăn cơm thôi!”
Tiếng động cơ vang lên, tại chỗ chỉ còn lại một màn bụi.
Đường đi không mấy thuận lợi, có chút tắc đường, trời dần tối sầm lại, nơi xa tựa hồ mưa gió sắp đến.
Quả nhiên, vừa đến dưới lầu, trên trời liền đổ mưa lớn.
Vào nhà, chỉ thấy một người phụ nữ dáng vẻ hiền dịu đón lấy, “Ngôn Ngôn, mau vào đi! Bên ngoài mưa rồi, anh trai con không để con ướt đấy chứ?”
“Thím hai, không đâu! Anh con không để con ướt đâu ạ!”
Người phụ nữ kéo tay Dung Ngôn, “Ôi! Gầy quá! Ngôn Ngôn nhà ta chịu khổ rồi.” Nói rồi đột nhiên ngừng lại.
“Thôi! Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi! Đi thay quần áo rồi xuống ăn cơm nhé.”
Đúng vậy, Dung Ngôn ở đây có phòng riêng, không biết là do có duyên hay gì, thím hai rất thích Dung Ngôn, gần như coi cô như con gái ruột mà cưng chiều.
Không ai nhìn thấy, dưới lầu có một bóng người đang hung hăng nhìn chằm chằm vào bên trong, nghe thấy những tiếng cười nói vui vẻ bên trong, hận đến nghiến răng.
Người đến chính là Dung Hân, lúc nãy cùng xe Dung Cẩn bị tắc đường, để ý thấy chiếc xe quen mắt, lại xuyên qua cửa sổ xe đang mở nhìn thấy Dung Ngôn, tự nhiên là chọn cách bám theo, xem Dung Ngôn lén lút làm gì, quả nhiên, lại đến lấy lòng nhà thím hai.
Nghĩ đến đó, Dung Hân hung hăng nắm chặt tay, mình hao tâm tổn trí để làm vui lòng nhà thím hai, kết quả bà vẫn thích Dung Ngôn, con ngốc này hơn.
“Hừ! Dung Ngôn! Ta nhất định sẽ không để cô có cơ hội trở mình!” Nghĩ rồi xoay người rời đi.
Bước lên lầu, nhìn căn phòng ấm áp tràn ngập phong cách công chúa, trong thoáng chốc Dung Ngôn cạn lời, trước mắt toàn là màu hồng phấn.
Nhìn khóe miệng có chút cứng đờ của Dung Ngôn, Tiểu Cửu vui sướng khi người gặp họa: “Ha ha ha ha ha, ký chủ! Không ngờ a, cô cũng có ngày hôm nay!”
Gạt bỏ tiếng “Ha ha ha ha” ra khỏi đầu, Dung Ngôn chọn một bộ quần áo ở nhà không quá rườm rà trong tủ thay.
Bước đến trước gương, chỉ thấy một thiếu nữ cao gầy, mặc một bộ đồ ở nhà màu hồng nhạt, hòa hợp một chút với khí chất thanh lãnh trên người, không còn vẻ xa cách ngàn dặm, mà trở thành một cô gái nhà bên có chút ngoan ngoãn lại xinh đẹp.
Xuống lầu, thím hai đang bảo dì giúp việc bưng thức ăn lên bàn, còn mình thì đi thay quần áo, đây là mỗi lần Dung Ngôn đến, bà mới tự mình xuống bếp.
Trên sô pha, Dung Cẩn đang ngồi cùng một người đàn ông nho nhã, trông ôn hòa, nhưng một khi thu lại nụ cười, lại toát ra vẻ uy nghiêm.
Đây là bác hai của Dung Ngôn, Dung Nghi Niên, đồng thời cũng là một nhân vật có máu mặt ở thành phố này.
Đây cũng là lý do Dung Hân muốn lấy lòng ông, “Bác hai.”
“Ừ, ngồi đi.” Dung Nghi Niên cẩn thận đánh giá Dung Ngôn một lượt rồi nói.
Trên bàn ăn, Dung Cẩn và Dung Ngôn đề cập đến một số thông tin, chủ yếu về vấn đề xử lý những người ở Hà Gia Thôn.
Dung Nghi Niên nghe vậy, không khỏi lên tiếng, trước đây cũng có người bên dưới đề cập đến chuyện này, chỉ là mỗi lần đi điều tra đều không thu hoạch được gì.
Cũng may lần này không biết sao, thông tin quan trọng đều lộ ra, tóm gọn một mẻ, bọn chúng trốn không thoát đâu.
“Còn không phải sao, đây chẳng phải là dâng chứng cứ đến tận tay sao! Nếu còn bắt không được thì uổng công chúng ta ra sức.” Tiểu Cửu bĩu môi nói.
Dung Ngôn còn chưa kịp nói gì, thím hai đã ngắt lời hai người, “Thôi đi, ở hiền gặp lành, đừng bàn mấy chuyện không vui này.”
Rồi bà quay sang Dung Ngôn, “Này, đừng để ý đến bọn họ, đang ăn cơm lại còn nói chuyện công việc! Hay là đồ ăn của thím không ngon?”
“Không không không, đồ ăn thím hai làm là ngon nhất con từng ăn!”
Hai cha con nhà họ Dung nghe vậy, vội vàng phủ nhận, sợ đắc tội đến người nắm quyền trong nhà.
Thím Dung nghe Dung Ngôn nói vậy, nhìn đôi mắt nhỏ chân thành của cô, lập tức vui vẻ ra mặt.
Trên bàn vang lên những tràng cười nói vui vẻ.
Hôm sau, Dung Cẩn đưa Dung Ngôn thẳng đến cổng trường, tiếng phanh xe vang lên, thu hút sự chú ý của không ít người.
Dung Cẩn xuống xe giúp Dung Ngôn mở cửa, trai tài gái sắc vô cùng đẹp đôi, nhưng phần lớn mọi người chỉ dừng lại ở việc thưởng thức cái đẹp, cho đến khi từ một góc vươn ra một bàn tay, ghi lại cảnh tượng này.
Hôm nay Dung Ngôn với thân phận trợ lý tham gia vào dự án của Cảnh Lão, mọi người đều bận rộn với công việc của mình.
Sư huynh giao phần ghi chép và tính toán cho Dung Ngôn, không bao lâu sau lại thấy cô rảnh rỗi, không khỏi cười thầm, quả nhiên là người trẻ tuổi.
Dù là thiên tài cũng cần có quá trình thích ứng, phản ứng này chỉ có thể là không biết làm, mình làm lâu như vậy cũng chưa nhanh đến thế, cô ta không thể nào giỏi hơn được.
“Sư muội, gặp vấn đề gì sao?”
“À, không có, em làm xong hết rồi.” Dung Ngôn lười biếng trả lời.
“Gặp khó khăn là chuyện bình thường, em... Cái gì? Em làm xong rồi?”
“Để anh xem.”
Sư tỷ cùng tổ nghe được cuộc đối thoại của hai người, có chút tò mò nói.
“Nhạ, đều ở đây cả.”
“Má ơi, đào đâu ra con quái vật tân binh vậy!”
“Có chút bản lĩnh đấy!”
Là những người được trời ưu ái, các sư huynh sư tỷ đều có sở trường riêng, chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy tốc độ tính toán kiểu này, là không cần phải suy nghĩ sao?!
Sau đó, mọi người đều giao việc tính toán cho Dung Ngôn, vừa nhanh, vừa tốt lại còn chính xác, phải tranh thủ cơ hội thôi, dù sao qua cái thôn này là không còn nữa đâu!
Buổi tối kết thúc công việc, Dung Ngôn về đến nhà, vừa nằm xuống liền nhớ ra gì đó, bật dậy mở máy tính.
Vẫn là trang web quen thuộc, bất quá lần này tiền thù lao đã được chuyển khoản, đồng thời còn gửi tin nhắn đến:
“Chào ngài, tôi là Tống Bình, nhiệm vụ trước chúng tôi rất hài lòng, bên này có ý mời ngài gia nhập, không biết có thể gặp mặt nói chuyện không?”
“Tống Bình? Đây không phải là người sau này đưa tiền cho nam nữ chính sao!” Tiểu Cửu buông đồ ăn vặt trong tay, đột nhiên lên tiếng.
“Ừm, là anh ta. Không ngờ sớm như vậy đã gặp rồi.” Nhìn tin nhắn trước mặt, Dung Ngôn đột nhiên cười, quyến rũ nhưng cũng nguy hiểm.
“Đi! Chúng ta chặn đường kiếm tiền của người ta thôi!”
“Chặn đường kiếm tiền của ai?!”
“Đương nhiên là nam nữ chính, Tống Bình là một người rất có đầu óc, Tề Tuyên chẳng qua là dựa hơi hào quang nhân vật chính mà thôi.”
Tùy tiện trả lời có thể hẹn thời gian, đóng máy tính lại, một đêm không mộng mị.
Cuối tuần, Dung Ngôn đến địa điểm đã hẹn, đến nơi đã có người chờ đợi.
Chỉ thấy một người đàn ông mặc tây trang đen, ngồi ở bàn tròn, trước mặt bày hai ly nước.
“Chào anh, anh là Tống tiên sinh sao?”
Tống Bình chỉ nghe thấy một giọng nữ trong trẻo vang lên trên đầu, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
“Đúng vậy, cô là Y?”
“Ừ, là tôi.” Nữ sinh cho anh câu trả lời khẳng định.
Tống Bình không ngờ Y lại trẻ như vậy, không hợp với hình tượng anh tưởng tượng, tuổi tác cũng chênh lệch khá xa.
“À à, chào cô, không biết khẩu vị của cô nên tôi gọi cà phê.”
“Đừng ngài tới ngài đi, gọi tên tôi là được rồi. Giới thiệu lại một chút, tôi tên là Dung Ngôn.” Dung Ngôn cười đưa tay ra.
“Tôi là Tống Bình, lớn hơn cô vài tuổi, có thể gọi tôi Tống ca.”
“Tống ca.” Dung Ngôn ung dung đáp lời.
Nhìn người đàn ông trước mắt tuy cố che giấu, nhưng vẫn khó giấu được quầng thâm dưới mắt. Tống Bình bản thân cũng coi như là một thiên tài không hơn không kém, chỉ tiếc gặp quá nhiều hạn chế.
Tính sáng tạo rất mạnh lại chịu khó nghiên cứu, theo lý mà nói không đến nỗi quá tệ mới phải, nhưng vận mệnh dường như luôn trêu đùa anh.
Mỗi khi anh sắp sửa lên cao, lại bị dìm xuống, lần này là công ty của anh bị nam chủ Tề Tuyên thâu tóm.
Tống Bình tuy rằng cuộc sống luôn có khúc chiết, nhưng cũng coi như phát triển công ty đến mức không tồi, nhưng ý trời trêu người, không lâu sau đó, con gái anh bị phát hiện mắc bệnh bạch cầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT