**Thể loại:** Hiện đại, học đường

Trong lớp chia thành ban tự nhiên, ban xã hội, ban mũi nhọn và ban thường.

Lớp của Tống Thư Âm thuộc ban thường, xếp hạng cuối khối, đúng thứ 15.

Cô Phó chủ nhiệm có vẻ không hài lòng, mặt mày cau có, tuyên bố cấm dùng điện thoại trong giờ ra chơi và tự học buổi tối.

Cả lớp than trời, nhưng không ai dám cãi.

Cô Phó tiếp tục phân tích điểm số. Lớp họ có hai người lọt top 100 của khối: Kỳ Việt và Khổng Tĩnh Vũ.

Thành tích đó đủ vào ban mũi nhọn, nhưng không hiểu sao họ vẫn ở lại ban thường.

Tống Thư Âm cộng điểm các môn, so sánh với thống kê, ước chừng xếp thứ 650-700 của khối. Phải đợi cô Phó phát bảng điểm mới biết chính xác.

Kỳ Việt không quan tâm thứ hạng, nhưng nghe cô Phó nhắc đến bài kiểm tra đầu năm, cậu mới nhớ ra mình chưa dọn dẹp bàn học.

Giờ đọc bài, cậu vẫn chưa để ý, vì mọi thứ y như cũ: sách bên trái, gối kê tay bên phải.

Cậu liếc nhìn cô bạn bên cạnh, vẻ mặt chăm chú. Mái tóc không dài không ngắn xõa trên vai, che khuất nửa khuôn mặt.

Kỳ Việt hơi nghiêng người, nhìn thẳng phía trước, khẽ hỏi: "Cậu dọn à?"

Tống Thư Âm giật mình vì cậu đột ngột đến gần, rụt người vào tường. May mà cô Phó đang dùng đèn chiếu, không để ý đến họ.

Giọng cậu trầm, cô tưởng cậu trách mình động vào đồ của cậu, bối rối gật đầu.

Nhưng rồi, cô nghe Kỳ Việt nói: "Cảm ơn." Khoảng cách giữa hai người giãn ra, cô thở phào.

Hóa ra không phải trách cô, vậy thì tốt.

*

Tan học, thầy Vật lý mang bài và đáp án đến lớp, để mọi người tự chấm, xem có sai sót gì không.

Đáp án phát chung hai người một tờ. Tống Thư Âm chuyền tờ còn lại xuống, rồi quay sang hỏi: "Cậu dùng đáp án trước không?"

Kỳ Việt cầm bài, lật qua loa, vẻ mặt thờ ơ, đẩy đáp án về phía cô: "Cậu dùng đi."

"Cảm ơn." Tống Thư Âm cầm đáp án, định gấp lại, chợt nhớ ra điều gì, lại mở ra.

Giờ cô có bạn cùng bàn, không như trước, đáp án chỉ mình cô dùng, muốn làm gì thì làm. Dù sao Kỳ Việt được điểm tuyệt đối, chắc không cần đến đáp án này.

Cô tìm bài kiểm tra Vật lý, vừa xem đáp án vừa so.

Cả lớp cắm cúi chấm bài, Kỳ Việt chán nản, nhìn sang bài của Tống Thư Âm.

Cậu nhíu mày.

Câu trắc nghiệm cuối cùng đáp án là BC, bài của Tống Thư Âm chọn BC, nhưng tô vào lại thành AC. Nếu không chắc chắn, sửa đáp án cũng bình thường, nhưng vấn đề là không chỉ một câu.

Cậu quan sát kỹ, thấy câu điền vào chỗ trống cũng vậy. Bài làm đầy đủ, nhưng ô đáp án lại bỏ trống.

Kỳ Việt nhìn theo ngòi bút của cô từ đầu đến cuối, nhận ra một điều khiến cậu kinh ngạc:

Điểm trên bài của Tống Thư Âm là 86, nhưng thực tế cô được điểm tuyệt đối. Cô cố ý tô sai, bỏ sót.

Vì sao cô lại làm vậy?

*

Giờ nghỉ trưa, tất cả bài và đáp án đã được phát. Kỳ Việt để ý nhất cử nhất động của Tống Thư Âm, ghi nhớ điểm thật của cô.

"Ai muốn xem điểm không?" Một bạn nam đứng dậy, vẫy bảng xếp hạng.

Kỳ Việt xoay người, gác chân dài ra lối đi, hất cằm: "Tôi."

Cậu định đứng dậy lấy, thì bảng xếp hạng bị ném tới, nhưng lại bay về phía Tống Thư Âm.

Kỳ Việt cau mày, giơ tay chặn lại.

"Bang" một tiếng, Tống Thư Âm giật mình, quay đầu. Một cánh tay thon dài chắn trước mặt, tay cầm bảng xếp hạng.

Nếu không có Kỳ Việt, bảng xếp hạng đã đập vào gáy cô.

Cô cúi đầu, nhỏ giọng cảm ơn.

Kỳ Việt nheo mắt, định nói gì đó, thì bạn nam kia chạy đến.

Đỗ Tử Hạo không để ý đến vẻ mặt khó chịu của cậu, khen: "Việt ca còn xem bảng làm gì, nhất khối rồi còn gì, hơn người thứ hai tận hai mươi điểm."

Kỳ Việt liếc hắn một cái, lười nói, Đỗ Tử Hạo im bặt, bỏ đi.

Cậu so điểm thật của Tống Thư Âm với bảng, thấy cô xếp thứ 450, không phải 687.

Trường họ, tỷ lệ đỗ đại học top đầu khoảng 70%, tức là học sinh top 500 có cơ hội vào.

Với điểm này, Tống Thư Âm có thể vào trường Khánh Đại, nhưng không có nhiều lựa chọn về ngành.

*

Buổi chiều, nắng chiếu vào mặt cô, hàng mi dài như dát vàng. Nhưng cô không cảm nhận được gì, chỉ nhìn chằm chằm vào bài kiểm tra.

Bỗng, có tiếng gõ cửa sổ. Tống Thư Âm giật mình, bút vẽ một đường ngang trên bài.

Cô ngẩng đầu, thấy một bạn nam da đen đang vẫy tay cười với cô.

Tống Thư Âm ngạc nhiên. Cô không quen bạn này. Thấy cậu ta chỉ vào khóa cửa sổ, cô mới hiểu cậu ta muốn cô mở cửa.

Nhưng có lẽ cửa sổ lâu không mở, khóa bị rỉ sét. Cô cố gắng, nhưng cửa vẫn không nhúc nhích.

Lúc này, một bàn tay từ phía sau vòng tới. Tống Thư Âm giật mình quay lại, bất ngờ chạm mắt người sau lưng, vội cúi đầu.

Từ góc nhìn của người khác, như thể cô bị cậu ôm từ phía sau. Nhưng chỉ Tống Thư Âm biết, hai người cách nhau một nắm tay, đầu ngón tay chỉ vô tình chạm nhau.

"Cạch" một tiếng, cửa sổ mở ra, hơi nóng phả vào mặt cô, gò má ửng hồng.

Kỳ Việt buông tay, đút vào túi, bước ra ngoài.

Tống Thư Âm ngồi xuống, chân như nhũn ra. Trong không khí còn vương vấn mùi bạc hà trên người cậu.

Bạn nam ngoài cửa sổ thò đầu vào, gọi lớn: "Khổng Tĩnh Vũ!"

Khổng Tĩnh Vũ ngẩng đầu: "Tinh Tinh."

Cả lớp ồ lên, bàn tán về nhân vật chính trên diễn đàn. Tống Thư Âm cũng ngạc nhiên. Hóa ra "Tinh Tinh" là một bạn nam.

Vạn Hi Nguyệt quay lại, mặt hớn hở, nhìn ra ngoài. Kỳ Việt đang dựa lan can, cúi đầu nghịch điện thoại, đôi chân dài thu hút.

Viên Gia Dương tò mò hỏi: "Ê, cậu tên gì, lớp nào?"

Nam sinh nhiệt tình giới thiệu: "Tào Minh Hoảng, lớp 20."

Viên Gia Dương biết cậu học ban tự nhiên, thầm phục, hỏi tiếp: "Cậu tên Tinh Tinh à, hay nhỉ, có ý nghĩa gì không?"

Khổng Tĩnh Vũ lạnh lùng đáp: "Vì tên cậu ấy có ba chữ 'Nhật'."

Tào Minh Hoảng cong môi, không nói gì, đi về phía Kỳ Việt. Khổng Tĩnh Vũ cũng đi theo, ba người chụm đầu nói chuyện.

Cả lớp xôn xao, những câu cảm thán lọt vào tai Tống Thư Âm.

"Má ơi, Tinh Tinh là con trai, ai mà ngờ?"

"Yeah, Việt ca chưa có bạn gái, vậy là mình còn cơ hội!"

"Bớt ảo tưởng đi, Việt ca có bạn gái hay không cũng không tới lượt cậu."

"Nghĩ thôi mà, tớ đâu có muốn yêu cậu ấy thật, kiểu người đó tớ 'hold' không nổi."

"Mà nhắc mới nhớ, nếu Tinh Tinh là con trai, vậy cô gái chụp ảnh cho cậu ta là ai?"

"Bạn gái chính thức?"

Tống Thư Âm chống tay lên bàn, như đang do dự. Một lát sau, cô đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi lớp.

Kỳ Việt nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé ấy, đáy mắt hiện lên vẻ khó hiểu.

Từ khi hai người ngồi cùng bàn, cậu chưa thấy Tống Thư Âm rời chỗ trong giờ ra chơi, lúc nào cũng cắm cúi làm bài.

Tào Minh Hoảng đấm vai Kỳ Việt, đắc ý: "Sao, huynh đệ tớ được không? Diễn kịch giúp cậu giải vây."

Kỳ Việt nhìn Khổng Tĩnh Vũ, Khổng Tĩnh Vũ nhún vai: "Cậu ấy nghĩ ra, tớ làm theo."

Tào Minh Hoảng thấy cậu thờ ơ, tức giận trừng mắt: "Cậu không cảm ơn à? Không biết danh tiếng của đàn ông quan trọng thế nào à? Cậu chưa yêu ai, mà bao nhiêu tin đồn, không giải thích sớm, sau này khổ đấy, đồ Sở Khanh!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play