Chương 4: Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây?

Lâm Lâm cũng vội vàng nuốt nước miếng, mắt long lanh nhìn nàng.

Tô Khanh Uyển xót xa xoa đầu hai đứa nhỏ, cười dịu dàng:

"Đương nhiên là cho các con ăn. Ăn xong nhớ súc miệng, buổi tối đánh răng sạch sẽ, như vậy mẹ sẽ cho các con ăn mỗi ngày, được không?"

Nghe nàng nói, Điềm Điềm và Lâm Lâm vui sướng nhảy cẫng lên.

"Hoan hô!"

"Tuyệt quá! Tuyệt quá! Con được ăn kẹo rồi!!"

"Em gái, mình cho Hổ Tử một viên nhé? Thím Hoa ngày thường giúp chúng ta nhiều lắm!"

"Được ạ! Anh hai, mình đi thôi!"

Nhìn hai đứa nhỏ vui vẻ chạy đi, Tô Khanh Uyển cũng cảm thấy lòng mình vui lây.

Trẻ con vốn vậy, dỗ dành vài câu là vui ngay.

"Ọc... ọc..." Bụng nàng kêu lên.

Tô Khanh Uyển nhíu mày xoa bụng.

Nguyên chủ từ khi đến đây có mấy khi nấu cơm đâu? Hoặc là Tống Sở Án mang cơm từ đơn vị về, hoặc là sai con đi xin cơm, thật là hết nói.

Thảo nào, hôm nay lo cãi nhau, đến giờ ngọ rồi mà bữa sáng còn chưa có!

Nàng mở tủ bếp, may là còn chút gạo, một túi bột mì pha tạp, một túi bột ngô, rau thì lèo tèo mấy củ khoai tây, cải trắng, cà chua, dưa chuột, được mỗi bao đường trắng là nhiều.

Tô Khanh Uyển có chút khó xử.

"Không bột sao gột nên hồ", chỉ có mấy thứ này, nàng làm sao đây? Bữa cơm đầu tiên ở đây, nàng cũng muốn trổ tài nấu nướng, cải thiện bữa ăn cho con cái.

Nhớ đến thím Hoa nhà bên, Lâm Lâm và Điềm Điềm gọi là thím Hoa, chính là vợ của Trịnh Liên Trưởng – Vương Xảo Hoa!

Nhà họ có một bé trai năm tuổi tên là Hổ Tử!

Vừa rồi Lâm Lâm bảo chúng đi đưa kẹo cho Hổ Tử.

Nghĩ vậy, Tô Khanh Uyển quyết định sang hỏi thím Hoa, xem ở đây có hợp tác xã mua bán gì không.

Nếu không được, nàng sẽ đổi đường lấy đồ ăn.

Nghĩ xong, Tô Khanh Uyển lấy ca men múc một ít đường trắng, bưng sang nhà Trịnh Liên Trưởng.

Vương Xảo Hoa đang nấu cơm, Lâm Lâm và Điềm Điềm đang chơi đánh đáo cùng Hổ Tử, vừa ăn kẹo.

Thấy nàng đến, Vương Xảo Hoa gượng cười:

"Ấy, Khanh Uyển đến đấy à, cô..."

Cô ăn cơm chưa, câu này vừa ra đến miệng đã bị bà nuốt xuống. Tô Khanh Uyển này ngày thường có nấu cơm bao giờ, giờ đến đây, chắc chắn không có chuyện gì tốt.

Lâm Lâm và Điềm Điềm thấy mẹ đến, vội chào:

"Mẹ!"

"Mẹ!"

Tô Khanh Uyển cười gật đầu, bảo các con chơi tiếp.

Rồi quay sang ái ngại hỏi Vương Xảo Hoa: "Thím Hoa à, tôi muốn hỏi ở đây có hợp tác xã mua bán gì không? Tôi muốn mua ít thịt!"

Nghe nói mua thịt, Vương Xảo Hoa ngẩn người.

"Ở đây quê mùa lắm, muốn mua thịt thì phải đợi phiên chợ, ngoài chợ có bán thịt, bán rau, bán cả đồ dùng hằng ngày... Nhưng giờ thì không mua được đâu. Mà chợ phiên thì lâu lâu mới có một lần, cô có đi không? Nếu cô muốn đi thì mai kia tôi gọi cô dậy?"

Nói vậy thôi, chứ Vương Xảo Hoa trong lòng cũng chẳng chắc chắn, ai biết hôm nay Tô Khanh Uyển nổi hứng gì, lại đòi mua thịt? Có phải cô ta có nấu cơm đâu?

Tô Khanh Uyển nghe xong gật đầu.

Trong trí nhớ của nguyên chủ cũng chẳng có ấn tượng gì về chuyện này, từ khi nàng đến đây chỉ lo làm ầm ĩ.

Nàng quay sang nhìn mảnh vườn rau nhỏ nhà đối diện, mắt sáng lên.

Nhìn giàn đậu que xanh tốt, mấy quả dưa chuột mơn mởn, còn có cà chua, nhìn là biết không phải rau dưa nhà kính, thuần tự nhiên không ô nhiễm.

Nàng cũng muốn có một mảnh vườn rau như vậy.

Để lát nữa hỏi Tống Sở Án xem có làm được cái vườn nhỏ như thế không.

Ngày thường trồng rau ăn cũng tiện, đỡ phải chạy ra chợ phiên. Nghe thím Hoa nói thì chợ phiên không phải ngày nào cũng có.

Nếu nuôi thêm được mấy con gà con thì càng tốt.

Dù sao năm 1976, chính sách cũng nới lỏng, nuôi gà cũng không ai quản nhiều. Hơn nữa các nàng lại là người nhà bộ đội, không cần lo điểm công.

Vài năm nữa, chính sách cải cách mở cửa ra đời thì tình hình còn tốt hơn nữa.

Thấy Tô Khanh Uyển ngẩn người nhìn vườn rau, Vương Xảo Hoa cười:

"Khanh Uyển muốn ăn gì thì cứ hái, nhà trồng được cả, có mất gì đâu!"

Mắt Tô Khanh Uyển sáng hơn:

"Vậy tôi cảm ơn thím Hoa. Mà tôi muốn hỏi nhà thím có trứng gà không? Tôi muốn làm đồ ăn tẩm bổ cho bọn trẻ ăn, cho chúng nó lớn nhanh!"

Hổ Tử hơn Lâm Lâm nhiều nhất là một tuổi, nhưng đứng cạnh nhau thì Hổ Tử cao hơn hẳn một cái đầu.

Lâm Lâm và Điềm Điềm thì gầy gò nhỏ bé, nhìn là biết suy dinh dưỡng.

Đến lượt Vương Xảo Hoa giật mình.

Hôm nay đúng là mặt trời mọc đằng Tây rồi! Tô Khanh Uyển không chỉ biết nấu cơm, còn biết quan tâm đến hai đứa con nữa?

Tô Khanh Uyển thấy bà không nói gì, cũng biết nguyên chủ trước đây sống tệ quá, để lại ấn tượng không tốt.

Vội lấy ca men ra:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play