A Ngọc khoái chí ngồi xổm dưới đất hít nhang, cậu ta biết Tiểu Nhĩ tạm thời sẽ không đi đâu cả.

"A Ngọc, giúp tôi một việc được không?" Cố Quyên Nhĩ nhìn chằm chằm trần nhà, đột nhiên lên tiếng.

A Ngọc: "Làm gì?"

"Đi giúp tôi chụp trộm vài tấm ảnh của cô gái xinh đẹp trong thang máy lúc nãy." Lời của Cố Quyên Nhĩ làm A Ngọc giật bắn mình.

A Ngọc trợn mắt: "Tôi biết khẩu vị của cô hơi nặng, nhưng không ngờ lại biến thái đến mức đó! Thích "bách hợp" thì cũng chẳng có kết cục gì tốt đẹp đâu. Có gì thì nhắm vào tôi này!"

Trán Cố Quyên Nhĩ nổi gân xanh, cô cởi dép dưới chân, ném thẳng vào A Ngọc: "Anh cân lên chưa nổi hai lạng, tôi nhắm vào thì anh chịu nổi không? Mau đi chụp ảnh cho tôi, tôi muốn xem sợi chỉ đỏ ở cung Mệnh của cô ta!"

A Ngọc ôm chặt nén nhang của mình, chiếc dép xuyên qua đầu cậu. Gương mặt tuấn tú thoáng đỏ lên vì xấu hổ lẫn tức giận: "Chụp thì chụp, động tay động chân làm gì? Suýt nữa hất đổ bữa sáng của tôi rồi."

Nói xong, A Ngọc chu môi, hít nốt làn khói cuối cùng, rồi lủi thủi xuyên qua cửa đi ra, không quên để lại một câu: "Tôi nặng ba lạng rưỡi cơ!"

Cố Quyên Nhĩ giật giật khóe miệng, "Tôi tin anh mới là lạ."

Đừng nhìn A Ngọc hay ba hoa chích chòe, nhưng hành động lại rất nhanh gọn. Ngay tối hôm đó, cậu ta đã chụp trộm ảnh của Cố Tuyên Kiều về cho Cố Quyên Nhĩ.

A Ngọc vốn là linh hồn, chẳng ai có thể ngăn cản hay phát hiện ra cậu ta chụp lén. Thằng nhóc này còn trực tiếp dí sát vào mặt Cố Tuyên Kiều, chụp đủ loại góc chết.

Cố Quyên Nhĩ lặng lẽ nhìn bức ảnh chụp Cố Tuyên Kiều từ dưới lên, đến cả lỗ mũi của cô ấy cũng có thể gọi là tác phẩm nghệ thuật. Quả không hổ là tác phẩm khoe kỹ năng của Nữ Oa. Người bình thường chụp từ góc này chỉ có thể thấy một cái cằm nọng và khuôn mặt bánh bao vô vọng.

Cố Quyên Nhĩ nhìn chằm chằm vào trán của cô ấy, chỉ vào sợi chỉ đỏ ở chính giữa: "Thấy chỗ này không? Cô ấy bị người ta hạ chú rồi."

"Nói với tôi làm gì, đâu phải tôi làm." A Ngọc không quan tâm đến Cố Tuyên Kiều, cậu ta đang soi gương vuốt ve chỉnh sửa dung nhan, nhưng gương lại chẳng thể phản chiếu bóng dáng của cậu ta: "Tối nay tôi hẹn cô em gái mới chết ở khu bên cạnh đi nhảy nhót, cô có muốn đi cùng không?"

"Không đi, tôi còn có việc." Sau khi xác nhận trên trán Cố Tuyên Kiều có sợi chỉ đỏ, Cố Quyên Nhĩ cần phải trực tiếp tiếp xúc với cô ấy mới có thể xác định xem đó là loại lời nguyền gì.

Nguồn gốc của chú thuật xưa xửa xừa xưa, có thể truy đến tận thời Bàn Cổ. Sau này, từ Thần chú phương Tây đến thuật Hạ đầu của Đông Nam Á, tất cả đều lấy chú ngữ làm gốc.

Nhưng mà kỳ lạ thật.

Rõ ràng đây chỉ là một cuốn tiểu thuyết ngôn tình sảng văn bình thường, tại sao Cố Tuyên Kiều lại bị người ta hạ chú? Chẳng lẽ vì sự tồn tại của cô mà cuốn tiểu thuyết này dần biến thành huyền huyễn? Cố Quyên Nhĩ lắc đầu, cảm thấy khả năng này không cao.

Bởi những gì tác giả viết chỉ là một góc nhỏ của thế giới này. Cố Tuyên Kiều là nữ chính trong truyện, nhưng không nhất thiết đã là trung tâm của thế giới. Ví dụ, tác giả tiểu thuyết có thể viết về một nhân vật phụ, nhưng sẽ không kể chi tiết về cuộc đời anh ta. Nhưng Thiên Đạo lại phải bổ sung lai lịch, quá khứ và tương lai, để anh ta có một đời sống hoàn chỉnh, sau đó tự hình thành một thế giới nhỏ.

Tuy nhiên, may mắn là Cố Quyên Nhĩ đã đọc cuốn tiểu thuyết này nên nắm rõ hành động của Cố Tuyên Kiều. Lý do cô ấy chuyển đến khu này là để tiện đến quán bar hát. Quán bar kia vốn là chuỗi thương hiệu riêng, chính là sản nghiệp của cô ấy. Cố Tuyên Kiều đi hát ở quán bar không phải là nhất thời hứng khởi, mà là để "câu cá".

Cố Tuyên Kiều có thù hận riêng và sứ mệnh riêng của mình.

Để tiếp cận Cố Tuyên Kiều, Cố Quyên Nhĩ đã đến đợi ở cửa sau của quán bar, nơi mà cô ấy thường lui tới. Cố Tuyên Kiều có thói quen đến đây vào mỗi tối thứ Tư để hát một ca khúc tự sáng tác.

Nhưng đêm nay lại đặc biệt hơn cả. Bởi vì, con cá lớn mà cô ấy chờ đợi đã xuất hiện. Để chuẩn bị cho việc này, Cố Tuyên Kiều đã dành ba ngày để viết một bài hát hoàn hảo.

Cố Tuyên Kiều đeo đàn guitar sau lưng, quen thuộc đi đến cửa sau quán bar Thụy Sĩ.

Bình thường giờ này cửa sau hầu như không có ai. Nhưng hôm nay lại đặc biệt kỳ lạ.

Ngay đó lại bày ra một... quầy xem bói!

Ánh mắt Cố Tuyên Kiều khẽ lóe sáng, cô thấy áo phông gấu trúc trên người chủ quầy có chút quen mắt. Đây chẳng phải người đứng trước thang máy hôm bữa sao?

"Tiểu thư, xin dừng bước!" Giọng nói mơ hồ của Cố Quyên Nhĩ thoát ra từ sau khẩu trang: "Gặp nhau là duyên phận, tôi xem thấy ấn đường của cô..."

"Cạch!"

"Rầm!"

Chưa kịp nói hết câu, Cố Tuyên Kiều đã mở cửa sau, lạnh lùng đóng sầm ngay trước mặt cô. Chẳng nể nang chút nào.

Cố Quyên Nhĩ: "Chết tiệt!"

Đúng là không thể tin hoàn toàn vào tiểu thuyết. Mấy cái đoạn mà nam nữ chính nghe hai câu là ngoan ngoãn đến xem bói, toàn là bịp bợm!

Cố Quyên Nhĩ thu gọn cái ghế đẩu nhỏ, định đổi cách tiếp cận Cố Tuyên Kiều.

"Giúp tôi xem một quẻ." Giọng trầm thấp của Sở Thiên Khuyết vang lên. Một xấp tiền mặt đỏ chót đặt lên bàn.

Đồng tử Cố Quyên Nhĩ co lại, lời từ chối đến miệng lập tức nuốt ngược vào trong. Cô lén lút như kẻ trộm, lặng lẽ nhét xấp tiền đỏ tươi vào túi quần: "Anh xem cái thứ gì?"

Sở Thiên Khuyết nheo mắt, nghi ngờ nhìn chằm chằm vào mắt Cố Quyên Nhĩ. Cô ta vừa mắng mình đấy à?

Sở Thiên Khuyết: "Cô có biết xem phong thủy không?"

"Dương trạch hay âm trạch?" Cố Quyên Nhĩ ngẩng đầu hỏi. Dù ít người biết, nhưng ngoài xem mệnh, cô còn nhận xem phong thủy.

Thường thì chỉ khách quen mới biết Cố Quyên Nhĩ thực sự có bản lĩnh. Đến vài lần, họ cũng sẽ nhờ cô xem phong thủy nhà mình. Cố Quyên Nhĩ cũng không lấy nhiều tiền, chỉ vừa đủ sống qua ngày.

"Âm trạch." Sở Thiên Khuyết lấy danh thiếp đưa cho cô: "Tôi muốn di dời mộ của Sở Ngọc, ngày mai cô đi cùng tôi xem một chỗ."

Động tác nhận danh thiếp của Cố Quyên Nhĩ khựng lại, cô bình tĩnh che giấu sự ngạc nhiên của mình, nói với Sở Thiên Khuyết: "Muốn dời mộ thì phải có bát tự và ngày mất của người đó."

"Ừm." Sở Thiên Khuyết gật đầu, liền viết hai hàng chữ, để lại cho cô trên bàn.

Sở Ngọc: Sinh ngày 19 tháng 3 năm 1890, mất ngày 2 tháng 6 năm 1906.

Đây là một manh mối quan trọng. Mang tin này về báo cho lão quỷ dê già kia, chắc chắn cậu ta sẽ rất vui.

"Vậy được, mai tôi gọi cho anh." Cố Quyên Nhĩ nhét cả hai tờ giấy vào túi, dọn quầy hàng nhỏ của mình rồi chuồn lẹ.

Cuộc gặp mặt giữa hai người diễn ra rất ngắn ngủi, nhưng vẫn không thoát khỏi ánh nhìn sắc sảo từ cặp mắt phượng nơi tầng hai.

Cố Tuyên Kiều ngồi bên khung cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt dừng lại ở người đàn ông tuấn tú vẫn đứng ở cửa sau quán bar Thụy Sĩ. Anh ta có vài phần quen mắt, nhất thời Cố Tuyên Kiều không nhớ đã gặp ở đâu. Cô lấy điện thoại ra, định chụp khuôn mặt Sở Thiên Khuyết để cấp dưới điều tra.

Ngay khoảnh khắc chuẩn bị bấm chụp, người đàn ông đang nghiêng mặt về phía Cố Tuyên Kiều đột nhiên quay lại. Ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào cửa sổ nơi Cố Tuyên Kiều đang dựa.

Kính của quán bar là loại một chiều, chỉ có thể nhìn từ trong ra ngoài, người bên ngoài không thể nhìn vào trong. Nhưng khi đối mặt với ánh mắt của Sở Thiên Khuyết, Cố Tuyên Kiều có cảm giác mình đã bị đối phương phát hiện.

Ánh mắt hai người xuyên qua lớp kính chạm vào nhau.

Sở Thiên Khuyết đút tay vào túi quần, vẻ mặt bình thản quay người rời đi.

------

Lúc này, Cố Quyên Nhĩ phấn khích ngồi trên xe buýt đếm tiền. Sở tổng đúng là Sở tổng, ra tay thật hào phóng. Một lần này thôi đã được năm ngàn tệ! Lần đầu tiên kiếm được nhiều tiền như vậy, Cố Quyên Nhĩ cảm động đến mức nước mắt vô thanh vô tức chảy ra từ khóe miệng.

"Tít tít tít ~~ ting ting ting ~~"

Điện thoại cô đột ngột reo lên. Người gọi đến chính là mẹ Cố.

Ơ?

Mẹ gọi điện cho mình làm gì thế nhỉ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play