Tạ ơn tiểu thiên sứ đã ném địa lôi: Linh nhị -linger~ 1 quả; Cảm tạ các tiểu thiên sứ đã tưới dịch dinh dưỡng: Trận mưa 29 bình; Mãnh đá người què cái chân hảo 25 bình; Tím nước mắt băng tâm, Triều Triều Nghệ Nghệ Yiyi 20 bình; Đám mây có hi 15 bình; Minh cá, Niệm hương dã, Nhiễm tranh, Nguyệt nhã phong uyển 10 bình; Linh nhị -linger~ 5 bình; Thanh xuyên mang trường bạc 3 bình; Tùy ngộ 2 bình; Từ sơn, Nay thanh., Mật., Biển xanh thương linh, Heo heo cũng điên cuồng 1 bình; Vô cùng cảm tạ mọi người đã ủng hộ ta, ta sẽ tiếp tục cố gắng!
**Chương 5**
◎ Từ khi xuyên qua đến nay, nàng vẫn luôn bực bội, không thể bình tĩnh trở lại. Tâm tình ngược lại tại đây ầm ĩ tiếng thác nước vững vàng rơi xuống đất, hòa hoãn xuống dưới. ◎
Trên Thanh Trúc Phong, Hứa Thanh Diễm lấy tư thế năm đó xem video xoát quả mận, bắt đầu tự lực cánh sinh.
Dưới chân núi lại nghị luận không ngừng.
Việc Viên Đông cùng Hứa Thanh Diễm đánh cuộc rất nhanh từ Minh Tâm Đường lan truyền ra, ngay cả trấn nhỏ dưới chân núi Thương Lan Tông cũng đang bàn tán chuyện này.
Song Khê biết chuyện này tức giận đến dậm chân ở chủ phong, bị Quan Phong Nguyệt ấn xuống, lại giao một đống việc học làm nàng căn bản không có thời gian đi tìm Viên Đông trả thù.
Nguyên Hừ lại theo lời dặn của trưởng lão Lưu Vân, gần như mỗi ngày đều đến Thanh Trúc Phong thăm nom, đưa tới một ít đồ ăn cùng đan dược.
Hứa Thanh Diễm không ở trong căn nhà tốt mà ở, dùng tài liệu còn sót lại sau khi sao trời toàn cảnh phòng sập cùng cây trúc trên núi dựng một cái mao lư.
Nàng xoa eo lau mồ hôi, thập phần vừa lòng tác phẩm của mình.
Tốt xấu là có chỗ che đầu.
Khi dựng phòng ở, Hứa Thanh Diễm cũng không ngừng luyện tập khống chế lực lượng.
Có lẽ là vì không có nguồn lực lượng, Hứa Thanh Diễm cảm nhận được lực lượng của mình đã nhiều ngày chậm rãi bị tiêu hao, nhưng lại tìm không thấy nơi phát ra.
Từ ký ức của nguyên chủ cùng thư tịch nguyên chủ để lại, nàng linh căn tẫn hủy không thể tu linh khí, mạch văn xem ra là yêu cầu giống hai lần trước, lấy hình thức ngâm thơ được tán thành, do đó thu hoạch mạch văn mới có thể tu luyện.
Nếu vậy nàng cứ luôn ở trên Thanh Trúc Phong thế này hiển nhiên là không được.
Hứa Thanh Diễm xách theo váy xanh, tìm một bụi trúc trường oai nằm xuống, cánh tay gối lên sau đầu, nhìn trời thở dài: “Người a.”
Cần người, mới có thể thu hoạch mạch văn.
Nàng không hẳn là sợ xã giao, nhưng mà chạy đến đám người ngâm thơ cái gì đó, có phải hay không có điểm xấu hổ?
Sợ xã giao cùng xã chết, chẳng lẽ một hai phải chọn một sao?
Đang nghĩ ngợi, trên bầu trời xanh thẳm xoay quanh một con anh vũ mỏ đỏ lông xanh.
Thương Lan Tông nuôi dưỡng rất nhiều anh vũ dùng để truyền tin trong tông.
Anh vũ vừa mở miệng, phát ra lại là thanh âm của Quan Phong Nguyệt: “Mau tới chủ phong.”
Hứa Thanh Diễm lấy ra ngọc bài đệ tử giơ cao, anh vũ bay xuống, mổ nhẹ lên ngọc bài, dính hơi thở của Hứa Thanh Diễm, cũng đại biểu tin tức này đã truyền đạt.
Quan Phong Nguyệt tìm mình, hoặc là là mạch văn, hoặc là chuyện Thanh Trúc Phong.
Nghĩ đến đây, Hứa Thanh Diễm xách làn váy đứng dậy, váy màu xanh lơ gần như hòa hợp với rừng trúc xanh biếc, chỉ cuốn lên phiến trúc diệp, dừng ở trên dấu chân nàng.
Chủ phong cũng náo nhiệt thật sự.
Hành động của Viên Đông đích xác chọc giận Quan Phong Nguyệt, tuy sư phụ Viên Đông là trưởng lão Hách Phong tự mình cầu tình, cũng không tránh khỏi việc Viên Đông bị trách phạt một trận.
Song Khê cao hứng đến suýt chút cầm hai dùi trống hoan hô Quan Phong Nguyệt, hô to: “Sư tôn uy vũ.”
Trưởng lão Hách Phong cũng biết đồ đệ lần này làm quá rõ ràng, chọc người chỉ trích, liên lụy thanh danh của mình cũng không tốt, phạt thì phạt.
Chỉ là Song Khê ngay trước mặt hắn liền hoan hô, có phải hay không quá không coi hắn ra gì.
Khó trách Viên Đông nói Hứa Thanh Diễm cùng tiểu nha đầu ở chủ phong khinh người quá đáng.
Đáy mắt Hách Phong hiện lên một tia không vui, nhưng nghĩ đến đây là ở chủ phong, Song Khê không chỉ có là đệ tử của Quan Phong Nguyệt, vẫn là cháu gái ruột của lão già Lưu Vân kia, mọi bất mãn chỉ có thể đè xuống.
Nhưng là Hứa Thanh Diễm……
“Tông chủ, Đại sư tỷ tới.” Đệ tử phụ trách thông truyền tiến lên, cũng cắt đứt suy nghĩ của Hách Phong.
“Bảo nàng vào đi.” Quan Phong Nguyệt lơ đãng liếc qua Hách Phong.
Những tâm tư nhỏ nhặt kia của đối phương, Quan Phong Nguyệt không phải không biết. Chỉ là Hách Phong có tì vết về đạo đức cá nhân, lại tội không đáng chết. Hơn nữa Hách Phong và các tiền bối có cống hiến cho Thương Lan Tông, Quan Phong Nguyệt nếu vì chuyện giữa đệ tử mà giận chó đánh mèo Hách Phong, có vẻ chuyện bé xé ra to.
Đối với Hứa Thanh Diễm và Thanh Trúc Phong cũng bất lợi.
“Thanh Trúc Phong Hứa Thanh Diễm bái kiến tông chủ!” Hứa Thanh Diễm hành lễ, chú ý trong đại điện ngoài Song Khê, còn có một người đàn ông trung niên mặc trường bào màu xanh biển.
Để râu dài, tóc đen nhánh, buộc lên không chút cẩu thả. Pháp trận trên trường bào màu xanh biển rực rỡ lung linh, trong tay còn cầm phất trần, ánh mắt dừng trên người Hứa Thanh Diễm, mang theo chán ghét rõ ràng.
Hứa Thanh Diễm dựa theo ký ức của nguyên chủ, rất nhanh nhận ra người trước mắt: “Bái kiến trưởng lão Hách Phong.”
Trưởng lão Hách Phong kéo kéo khóe miệng, ra vẻ gật đầu, xem như chào hỏi.
Sau đó lại nói với Quan Phong Nguyệt: “Hôm nay tông chủ xử trí thích đáng, thầy trò ta không dám có lời gì. Chuyện ở Minh Tâm Đường phức tạp, ta xin phép cáo lui trước.”
Quan Phong Nguyệt xua tay, không giữ lại, lại bảo Song Khê lui xuống, trầm mặc một lát mới hỏi Hứa Thanh Diễm: “Mấy ngày nay con tu hành thế nào?”
“Tạm được.” Hứa Thanh Diễm tín nhiệm Quan Phong Nguyệt, nhưng cũng sẽ không nói hết át chủ bài của mình cho người khác.
Huống hồ, Hứa Thanh Diễm đích xác không biết phải hình dung chi tiết tình hình tu hành mấy ngày nay như thế nào.
Quan Phong Nguyệt gật đầu, ý bảo nàng đi theo mình ra phía sau.
Vòng qua bình phong, ánh vào mắt không phải nội điện Hứa Thanh Diễm nghĩ, phía sau lại là vách núi, thác nước đối diện như dải lụa từ trên trời đổ xuống, dưới vách núi mơ hồ có tiếng rồng ngâm, trên cành cây có một con linh điểu xanh đậm đậu, đôi mắt màu lam nhạt khi Hứa Thanh Diễm xuất hiện liền khóa chặt trên người nàng.
“Đại mộng kiếp phù du.” Linh điểu phun ra tiếng người, nói xong bốn chữ liền phát ra tiếng chim hót sáng ngời uyển chuyển, giương cánh bay thẳng lên trời, không thấy tung tích.
Dưới tàng cây, trưởng lão Lưu Vân vội nhặt lông chim rơi xuống khi linh điểu vỗ cánh, lau khô bụi bẩn, cười ha hả nói: “Ngày thường muốn Tiểu Thanh cho mấy cọng lông chim còn không được, hôm nay xem như lão hủ nhặt được.”
Sau đó lại nhìn Hứa Thanh Diễm còn ngơ ngác đứng ở cửa, cười nói: “Tiểu nha đầu, không hiểu sao? Đây là thần thú Thanh Điểu Thương Lan Tông cung phụng. Tương truyền Thanh Điểu từng đến Bạch Trạch thụ phúc, học được thần thông của Bạch Trạch, thông kim bác cổ, một đôi tuệ nhãn có thể phân biệt kiếp trước kiếp này. Hiện giờ Thanh Điểu đánh giá con như vậy, hẳn là giải thích về những bài thơ con mộng du được rất nhiều.”
Thật sự là Hứa Thanh Diễm khôi phục quá kỳ quái, còn có mạch văn đột nhiên xuất hiện trên người. Không trách Quan Phong Nguyệt cẩn thận, thế nào cũng phải để Hứa Thanh Diễm đi một chuyến trước mặt Thanh Điểu.
Quan Phong Nguyệt biết mình làm vậy có chút không ổn, nói: “Bản tôn là tông chủ Thương Lan Tông, tuy quan hệ không tệ với Sơ Nguyệt Tiên Tôn, lại vẫn phải cẩn thận. Nếu có gì bất mãn, cứ việc nói ra.”
Hứa Thanh Diễm lắc đầu.
Ban đầu xác thật có chút không vui.
Nhưng nghĩ lại, Quan Phong Nguyệt làm vậy cũng có thể thông cảm được.
Hơn nữa, nàng đã đi một chuyến trước mặt Thanh Điểu cũng không sao, điều này kỳ thật miễn cho nàng không ít phiền toái.
Về sau không cần mãi giải thích với người ngoài vì sao mình biết nhiều thơ như vậy.
Như lạc vào cõi thần tiên, đại mộng kiếp phù du.
Lý do hay!
Trưởng lão Lưu Vân kéo Hứa Thanh Diễm ngồi xuống, đem manh mối đã tìm được mấy ngày nay nói hết cho nàng: “Tu luyện mạch văn chưa từng có. Chỉ là từ việc tự linh và họa yêu tu luyện, bọn họ nhất định phải có danh tác truyền lại đời sau mới có được lực lượng dồi dào. Đợi tu vi cao, họa yêu lấy họa làm ảo cảnh, tự linh lấy bút mực ngăn địch, đây là có ghi chép. Bức họa của Hợp Hoan Tông, từng làm đám thanh niên tài tuấn cùng lứa với Nguyệt suýt chút toàn quân bị diệt, có thể thấy ảo cảnh trong họa lợi hại thế nào.”
Lưu Vân nháy mắt với Hứa Thanh Diễm, nén cười cắn mấy chữ kia rất nặng: “Hợp Hoan Tông, 《 Thiên địa âm dương đồ 》! Chậc chậc chậc!”
Ba tiếng “Chậc chậc chậc” cất giấu rất nhiều ý vị sâu xa, càng khiến người mơ màng.
“Nga!” Hứa Thanh Diễm nhướng mày, cùng Lưu Vân trao đổi ánh mắt dụng tâm tư, hết thảy đều ở trong im lặng.
Nhưng rất nhanh, Lưu Vân chuyển chủ đề, nói: “Tiểu tử Hách Phong kia nói cái gì cho con chọn nhiệm vụ tông môn thích hợp, ta thấy là nghẹn hư. Bất quá, con cũng không cần vội từ chối.”
So với Quan Phong Nguyệt, Hứa Thanh Diễm càng nguyện ý tin tưởng Lưu Vân.
Trong nguyên thư, cặp tổ tôn Lưu Vân và Song Khê này vẫn luôn rất kiên định về chuyện Thanh Trúc Phong.
Thậm chí có miêu tả Lưu Vân lên núi tế điện cho nguyên chủ, chỉ là không nói thêm về nguyên chủ.
Hiện tại Lưu Vân khuyên nàng, Hứa Thanh Diễm có thể nghe lọt, cũng nguyện ý tin tưởng.
Lưu Vân từ từ nói: “Những nhiệm vụ kia khẳng định có tâm tư riêng, nhưng con tu luyện không thể ở mãi Thanh Trúc Phong. Nếu mạch văn thật sự muốn giống như tự linh họa yêu, con cần phải nhập thế.”
Không ai biết mạch văn từ đâu tới, vì sao có thể sáng lập ra một con đường tu luyện chưa từng có ai đi qua.
Càng không rõ, Hứa Thanh Diễm một người sống sờ sờ, vì sao sau khi linh căn tẫn hủy lại đột nhiên có thể tu mạch văn.
Nhưng Lưu Vân biết, Hứa Thanh Diễm phải tự mò mẫm ra một con đường tu luyện thuộc về riêng mình.
“Tiểu nha đầu, việc này rất khó. Con thật sự nghĩ kỹ rồi?” Lưu Vân lo lắng nhìn nàng.
Quan Phong Nguyệt không hơi sức đâu quản Lưu Vân cùng tiểu bối nói chuyện xấu hổ thời trẻ của mình, chỉ coi mình là người điếc.
Hiện tại nói đến chuyện này, Quan Phong Nguyệt cũng lên tiếng: “Nếu con lo lắng về việc đánh cuộc với Viên Đông, bản tôn có thể giải quyết cho con. Còn về Thanh Trúc Phong, con cứ yên tâm, Thanh Trúc Phong là của mạch con, sẽ mãi là như vậy, sông cạn đá mòn, biển cạn nương dâu cũng không thể đổi.”
“Bảo vệ Thanh Trúc Phong, ta có thể bình an vô sự?” Hứa Thanh Diễm trầm mặc hồi lâu, nàng có thể cảm nhận được hai vị này quan tâm mình.
Nếu đây là ở hiện đại, nàng nhất định sẽ đồng ý.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT