Phía trước Viên Đông tức giận đến suýt chút nữa lảo đảo.
Đợi người đi rồi, Hứa Thanh Diễm lộ rõ vẻ "tham tiền" nhào tới hai rương bạc, miệng lẩm bẩm: “Phát tài phát tài.”
Nàng luôn xác định rõ nhu cầu sinh tồn.
Ở hiện đại, phải có nhà, có tiền tiết kiệm, có công việc ổn định.
Ở thế giới tu tiên này, giờ chỉ còn ba chữ: Sống sót!
***
Vừa kiếm được một khoản tiền, tu luyện cũng có tiến bộ.
Nhớ đến trưởng lão Hách Phong bất mãn với mình, Hứa Thanh Diễm nghĩ đi nghĩ lại, ở lại Thương Lan Tông có lẽ sẽ bị nhằm vào, chi bằng rời đi trước.
Dù sao tình hình của nàng cũng là muốn trải đời mới có thể lĩnh ngộ. Lần trước đến trấn Lan Thủy tuy hung hiểm, nhưng thu hoạch không ít.
Sau khi quyết định xong, Hứa Thanh Diễm âm thầm quan sát vài ngày, nhanh tay lẹ mắt lĩnh ba nhiệm vụ ở Minh Tâm Đường, rồi lặng lẽ rời đi.
Nàng còn ủy thác Song Khê chăm sóc Tô Lan, thu dọn đồ đạc rồi xuống núi.
“Ngươi cứ theo Song Khê, nàng ta trượng nghĩa, lại bênh vực người mình. Nếu người Minh Tâm Đường làm khó dễ ngươi, cứ tìm nàng giúp. Đừng sợ mang nợ, cứ tính lên đầu ta.” Hứa Thanh Diễm giấu kỹ túi trữ vật, chắc chắn không bị mất, rồi nói với Tô Lan: “Chúng ta còn ngọc bài liên lạc, nếu sợ cô đơn, cứ lên chủ phong tìm Song Khê, ta đã nói với nàng rồi.”
Tô Lan là nàng mang lên núi, không thể mang theo lang bạt, càng không thể bỏ mặc.
Hứa Thanh Diễm nhìn Tô Lan mặc đồ đệ Thương Lan Tông, nghĩ ngợi rồi lấy ra ngọc bội của nguyên chủ: “Đây là tín vật đệ tử Thanh Trúc Phong, cho ngươi mượn tạm.”

Tô Lan lắc đầu, không nhận.
Ở Thương Lan Tông mấy ngày, nàng cũng hiểu ý nghĩa của Thanh Trúc Phong.
Nếu nhận ngọc bội này, sau này sẽ có người coi nàng là đệ tử Thanh Trúc Phong.
“Hứa tỷ tỷ, ta không cần.” Tô Lan lùi lại, nghiêm túc nói: “Hứa tỷ tỷ, ta nhất định sẽ tu luyện chăm chỉ, để một ngày nào đó tỷ thu ta làm đồ đệ.”
Lời này khiến Hứa Thanh Diễm bất ngờ.
Nhìn ánh mắt kiên định ấy, Hứa Thanh Diễm dường như thấy lại mình năm mười lăm tuổi, cặm cụi học thuộc lòng, vô tình nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trong tủ kính ven đường.
Nàng vẫn đưa ngọc bội cho Tô Lan: “Cầm lấy đi, thật sự có chuyện gì, Thanh Trúc Phong là chỗ dựa của ngươi. Ngươi cố gắng như vậy, ta cũng không thể chậm trễ. Không lẽ đồ đệ Luyện Khí, sư phụ cũng Luyện Khí, người ta cười cho rụng răng.”
Thấy mắt Tô Lan sáng lên, Hứa Thanh Diễm đưa ngón tay gõ nhẹ trán cô bé: “Ta nói vậy thôi, ngươi cứ ở trong tông môn cho tốt, đợi ta đi xông pha rồi tính.”
“Vâng! Hứa tỷ tỷ, tỷ đi đường cẩn thận.” Tô Lan cười ngượng ngùng, lúc này người ta mới để ý nàng có hai má lúm đồng tiền xinh xắn.
Lên Thương Lan Tông, Tô Lan chỉ căng thẳng mấy ngày.
Sau đó nhanh chóng hòa nhập cuộc sống tông môn, giờ còn cười thoải mái như vậy, khiến Hứa Thanh Diễm an ủi không ít.
Ít nhất, nàng không phụ ân cứu mạng của Dung Xu.
Sắp xếp xong mọi thứ, Hứa Thanh Diễm chuẩn bị xuống núi rời Thương Lan Tông.
Vừa đến chân Thanh Trúc Phong, nàng đã thấy mấy người lén lút đi tới.
Hứa Thanh Diễm thấy không ổn, cầm thanh kiếm mới mua tránh sau tảng đá lớn.
Vừa ngồi xuống, mấy cây trúc quỷ dị nghiêng đi, vừa vặn che làn váy của Hứa Thanh Diễm, tránh bị phát hiện.
“Chúng ta đến đây thật không bị phát hiện chứ? Đại sư tỷ chưa từng làm gì chúng ta.” Giọng nói có chút do dự.
“Ngươi biết gì? Đây là trưởng lão Hách Phong muốn cho nàng ta một bài học. Hơn nữa, chỉ là đặt một trận bàn, nếu Đại sư tỷ Trúc Cơ ở Thanh Trúc Phong, lôi kiếp mạnh hơn thôi, Đại sư tỷ từng chịu lôi kiếp Nguyên Anh rồi, lôi kiếp Trúc Cơ tính là gì?”
Hứa Thanh Diễm nghe được trợn mắt, muốn chửi thề.
Cái gì mà lôi kiếp Trúc Cơ bé nhỏ?
Lôi kiếp là thứ có thể đùa giỡn sao?
May mà nàng thấy không ổn nên chạy nhanh, nếu không đã bị tính kế.
Hứa Thanh Diễm ghé tai nghe tiếp, không để ý tiếng trúc xào xạc dồn dập hơn.
“Hơn nữa, sau lưng Đại sư tỷ là tông chủ, trưởng lão Dược Phong, bao nhiêu người che chở. Với nàng ta, đây chỉ là chút lòng thành, ai thật sự làm nàng ta xảy ra chuyện? Trưởng lão Hách Phong chỉ cho nàng ta nếm mùi đau khổ thôi. Nếu không, tưởng đồ Minh Tâm Đường dễ lấy lắm à?” Vừa nói, mấy đệ tử kia xác định vị trí, đào hố chôn trận bàn xuống đất.
Kẻ chủ mưu vỗ tay phủi đất, cười lạnh: “Đại sư tỷ ngồi trên Thanh Trúc Phong linh khí nồng đậm, chắc sắp Trúc Cơ rồi. Đến lúc đó, chắc chắn dọa nàng ta nhảy dựng! Hách Phong trưởng lão và Viên Đông sư huynh còn nương tay, chứ ta á? Tuyệt đối không để yên.”
Lời nói đầy mùi giấm, Hứa Thanh Diễm sau tảng đá nghe thấy hết.
Hứa Thanh Diễm trợn mắt, lẩm bẩm không ngừng, lúc thì nói trưởng lão Hách Phong keo kiệt, lúc thì nói Viên Đông chơi không đẹp.
Dám động tay động chân vào lôi kiếp?
Thật là… Hứa Thanh Diễm mím môi, chửi thầm một câu.
Trong rừng trúc, lá trúc cũng xào xạc rung động.
Nhưng nàng chỉ mắng thầm, không ra mặt ngắt lời.
Mà vẫn nấp sau tảng đá, đợi bọn họ chôn trận bàn xong, rồi kiêu ngạo cười bỏ đi.
“Làm gì có chuyện ngày ngày đề phòng trộm cướp.” Hứa Thanh Diễm nằm bò trên tảng đá, nhìn bóng lưng bọn kia, liếc mắt nhìn cây trúc lay động, tò mò rồi lại thôi.
Nàng cười khẩy đi tới chỗ bọn kia vừa nói, xác định vị trí rồi lật tay đào trận bàn lên.
“Oa! Là Lôi Viêm Trận thượng đẳng.” Hứa Thanh Diễm kinh ngạc, phủi sạch đất trên trận bàn, dùng chân lấp hố, dẫm vài cái cho kín.
Hai tay nâng trận bàn, nàng không nhịn được nói: “Trưởng lão Hách Phong quả nhiên giàu có, tùy tiện ra tay với một tiểu đệ tử như ta, khi thì yêu quái ngàn năm, khi thì trận bàn thượng đẳng. Về ta.”
Của chùa ai chê. Trận bàn thượng đẳng ở Minh Tâm Đường phải tốn cả trăm linh thạch mới mua được.
Hứa Thanh Diễm vui vẻ cất trận bàn, rồi hát véo von xuống núi.
Lúc này, trừ Song Khê và vài người thân thiết, ai cũng tưởng Hứa Thanh Diễm còn đang tu luyện ở Thanh Trúc Phong.
Tô Lan mỗi ngày xuống núi học hành cũng kín tiếng về chuyện của Hứa Thanh Diễm, đến nỗi Hứa Thanh Diễm xuống núi làm xong hai nhiệm vụ rồi, Thương Lan Tông vẫn không mấy ai biết nàng đã rời núi.
“Tìm cháu trai mất tích của bà Thái ở trấn Lan Thủy, một viên linh thạch, hoàn thành.” Hứa Thanh Diễm dùng bút đánh dấu vào cuốn sổ tự chế: “Nhiệm vụ này hiếm có, nhưng mong là ít thôi.”
Vốn dĩ đây là việc của nha môn.
Nhưng bà Thái già yếu, lại mất cháu, chỉ có một đứa cháu trai, thấy quan sai nha môn tìm mãi không được, đành cắn răng bỏ một viên linh thạch ủy thác Thương Lan Tông.
Hứa Thanh Diễm dùng một lá bùa, một ngày là tìm được đứa bé.
Nói ra cũng nguy hiểm, đứa bé không phải bị bắt cóc, mà là tự chơi rồi rơi xuống giếng cạn.
Người nhà tìm quanh đó, đứa bé ngã ngất, đến khi tỉnh lại thì người nhà đã đi tìm nơi khác.
Mấy ngày sau, Hứa Thanh Diễm tìm được đứa bé thì nó đã đói lả, nếu không ai phát hiện thì nguy đến tính mạng.
“Bắt hồ yêu, hai viên linh thạch. Hoàn thành!”
Địa điểm nhiệm vụ thứ hai không xa trấn Lan Thủy, hồ yêu thậm chí còn chưa hóa hình, chỉ là quậy phá khiến người không yên.
Chắc là trong mấy đại tông môn kén chọn mãi, cuối cùng nó ưng Thương Lan Tông giá rẻ, nên nhiệm vụ này mới đến tay Minh Tâm Đường.
“Để ta xem nhiệm vụ thứ ba.” Hứa Thanh Diễm lấy ngọc bài, vuốt tay lên, hiện ra dòng chữ trắng: “Hộ tống về nhà?”
Hứa Thanh Diễm nghiêng đầu, khó hiểu: “Đây không phải việc của tiêu cục sao?”
Tiêu cục cũng có người tu hành làm việc, chỉ là tiền công cao hơn nhiều.
Nhưng cao đến đâu cũng thấp hơn giá của tiên môn tông môn.
Hứa Thanh Diễm cất ngọc bài, trước kia chỉ nhìn độ khó và địa điểm, không để ý đến tính logic của nhiệm vụ.
Nhận rồi thì không đổi ý được.
Xác định xong phương hướng, Hứa Thanh Diễm thúc linh khí ngự kiếm đến nhiệm vụ thứ ba: Vọng Nguyệt Thành.
Vọng Nguyệt Thành nổi tiếng nhờ Vọng Nguyệt Phong ngoài thành.
Vọng Nguyệt Phong nhìn từ xa giống người ngửa đầu vọng trăng, tay cầm bầu rượu. Dần dà, dân địa phương đồn có người yêu nhau với thần nữ Nguyệt Cung, nhưng nhân thần luyến ái không được Thiên Đạo chấp thuận, đôi tình nhân bị chia lìa. Thần nữ về Nguyệt Cung, người kia ngày đêm ngóng trăng, nhớ người yêu. Lâu dần, thân hình hóa thành núi cao, thành Vọng Nguyệt Phong bây giờ.
Thành trì dưới Vọng Nguyệt Phong, tự nhiên cũng gọi là Vọng Nguyệt Thành.
Hứa Thanh Diễm đáp xuống ngoài thành, quay đầu nhìn Vọng Nguyệt Phong, quả thật giống người ngửa đầu vọng trăng.
Nhưng Hứa Thanh Diễm khinh thường bĩu môi, không xúc động với truyền thuyết này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play