"Câm miệng!" Mặc Thất Nguyệt lạnh lùng ra lệnh, khiến Sở Thiên Dực cảm thấy hơi ấm trong xe ngựa phút chốc tan biến.

"Ta chỉ là tò mò thôi mà!" Sở Thiên Dực không sợ chết, tiếp tục cãi lại.

"Ầm!" Mặc Thất Nguyệt không chút khách khí đạp hắn xuống xe. Sở Thiên Dực khó khăn bò dậy, xoa xoa cái eo đau nhức, oán hận nhìn chiếc xe ngựa. Tối qua, hắn còn tưởng nàng lương thiện lắm chứ! Ai ngờ hôm nay lại ra tay tàn nhẫn đến vậy?

Khi Sở Thiên Dực còn đang ai oán, bỗng cảm thấy một luồng sát khí ập đến. Ngay lập tức, mấy bóng đen xuất hiện, bao vây lấy hắn.

Sở Thiên Dực xoa xoa tay, cười khẩy: "Lại là sát thủ Thánh Võ ngũ giai, xem ra lần này khá hơn nhiều." Với đám lâu la này, người đạt đến ngũ giai đã xem như cao thủ.

Nhưng đối với Sở Thiên Dực, vẫn chưa đủ trình. Dù còn trẻ, nhưng thiên phú tu luyện của hắn cực cao, hiện đã đạt đến thất giai. Đám sát thủ ngũ giai này hắn chẳng thèm để vào mắt.

Một tên sát thủ lên tiếng: "Đừng xen vào chuyện người khác, chúng ta muốn giết Mặc Thất Nguyệt."

Sở Thiên Dực lập tức chắn trước xe ngựa, cười nói: "Tiểu gia ta thích quản đấy thì sao?"

"Nếu ngươi muốn chết, đừng trách chúng ta không khách khí!" Đám sát thủ lộ vẻ dữ tợn, rồi xông vào tấn công Sở Thiên Dực.

Trong xe ngựa, hai mẹ con lại vô tư ăn điểm tâm. Tiểu Hi cười tít mắt hỏi: "Mẫu thân, người đoán xem Sở thúc thúc phải mất bao lâu mới diệt được bọn chúng?"

"Một nghìn lượng, hai nén hương," Mặc Thất Nguyệt lấy ra một tờ ngân phiếu một nghìn lượng đặt lên bàn.

"Hai nghìn lượng, ba nén hương," Tiểu Hi không chịu thua, lấy ra hai tờ ngân phiếu.

Nếu Sở Thiên Dực biết hắn đang đổ mồ hôi chiến đấu, còn hai mẹ con lại đem hắn ra cá cược, chắc chắn sẽ tức đến nội thương mất!

Hai mẹ con vừa ăn điểm tâm, vừa nhấm nháp hạt dưa, ngắm nhìn bóng dáng trắng thoăn thoắt giữa đám sát thủ áo đen, thỉnh thoảng lại có tên ngã nhào. Tiểu Hi cười nói: "Mẫu thân, Sở thúc thúc võ công không tệ, lại còn có tiền. Hay là chúng ta nhận hắn làm cha nuôi đi?"

"Không được," Mặc Thất Nguyệt lười biếng đáp.

"Vì sao?"

"Yếu! Chẳng có điểm nào mạnh hơn ta cả, tính là mạnh chỗ nào? Có tiền á? Có bằng chúng ta không? Đến lúc đó lại phải bỏ tiền ra nuôi tiểu bạch kiểm, quá lỗ vốn!"

Tiểu Hi nghe mẫu thân dạy bảo, gật gù tỏ vẻ hiểu ra. Đúng là vậy! Người nào mạnh hơn mẫu thân, lại giàu hơn bọn họ, khó tìm lắm à!

"Còn một điểm quan trọng nữa," Mặc Thất Nguyệt bỗng nói.

"Gì vậy ạ?" Tiểu Hi tò mò hỏi.

"Để cái loại ngốc nghếch, đầu đất ấy làm cha con, chẳng lẽ con không thấy sẽ làm giảm chỉ số thông minh của con, hạ thấp phẩm vị của mẫu thân ta sao?"

"Mẫu thân nói chí lý!"

"Thất Nguyệt, có cần giữ lại tên nào không?" Sở Thiên Dực đạp lên lưng tên sát thủ cuối cùng, nhìn vào xe ngựa hỏi.

"Không cần," Mặc Thất Nguyệt lạnh lùng đáp.

Nghe giọng điệu lạnh băng của Mặc Thất Nguyệt, Sở Thiên Dực giật mình. Quả không hổ là người của vương hầu, đủ lãnh khốc, đủ quyết đoán.

Vung kiếm vài đường, máu tươi văng tung tóe, đám sát thủ đã mất mạng.

Sở Thiên Dực tò mò hỏi: "Ta rất muốn biết ai muốn lấy mạng nàng vậy! Đây đã là lần thứ hai rồi."

Chưa kịp nghe câu trả lời, Sở Thiên Dực lại cảm thấy một luồng sát khí lạnh lẽo đến kinh hoàng, "Lần thứ ba tới rồi!"

Lời vừa dứt, Mặc Thất Nguyệt đã lên tiếng: "Ta cảm thấy lần này có vẻ không liên quan gì đến ta đâu!"

Quả nhiên, một bóng trắng lao đến, mục tiêu lại là Sở Thiên Dực. Một thanh kiếm sắc lạnh nhỏ giọt máu. Sở Thiên Dực ôm cánh tay, không khỏi cảm thán: "Hảo cường!"

Kình phong lại một lần nữa tấn công hắn. Sở Thiên Dực vội né tránh, nhưng vẫn không khỏi kêu lớn: "A! Khuôn mặt tuấn mỹ vô địch của ta!" Một vệt máu hiện lên trên má. Nếu không phải hắn né nhanh, vết thương đã ở trên cổ chứ không phải trên mặt rồi.

Mồ hôi túa ra trên trán Sở Thiên Dực. Hắn biết rõ sát thủ này mạnh hơn hẳn so với đám trước, và mục tiêu là hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play