"Thật là chiếc áo choàng lịch sự tao nhã! Quả là dành cho ta! Đúng là trời ban y phục!" Cố Tích Cửu không chút do dự tiến lên, muốn cởi chiếc áo bào trắng trên người tượng ngọc kia.

Nàng vốn lo lắng tượng ngọc cứng rắn, tay không thể co duỗi, y phục khó mà cởi, ai ngờ áo bào này đàn hồi cực tốt, nàng dễ dàng cởi được nó.

Cởi áo ngoài, nàng mới phát hiện tượng ngọc còn mặc cả nội bào, thậm chí bên trong còn có cả quần lót... y hệt những trang phục cổ nhân nàng từng thấy trên TV, không thiếu món nào.

"Người tạc tượng này cũng quá chuyên nghiệp rồi đi?! Tựa như đối đãi người thật vậy!" Nàng thầm nghĩ, "Chẳng lẽ trong quần tượng ngọc này còn tạc cả vật bí ẩn nhất của nam nhân?"

Cố Tích Cửu không nhịn được đưa tay sờ soạng giữa hai chân tượng ngọc, quả nhiên... quả nhiên là rất đầy đủ! Hơn nữa hình như kích cỡ cũng không nhỏ...

Nàng khẽ hắng giọng, cặp mắt không khỏi đánh giá tượng ngọc thêm lần nữa. Bỏ đi chiếc áo choàng rộng lớn, nội bào trên người tượng ngọc vừa vặn, phác họa thân hình nam tử đĩnh bạt thon dài, tăng thêm thì sợ béo, bớt đi thì sợ gầy, từ trên xuống dưới đều hoàn mỹ, không giống như do thợ thủ công nhân gian tạo ra, mà như là kiệt tác hoàn mỹ nhất của Thượng Đế. Tượng ngọc này quả thực là tập hợp những điểm tốt đẹp nhất, nếu thật có người lớn lên như vậy, e là tất cả nữ nhân trên đời này đều vì hắn mà điên cuồng!

"May mà nó chỉ là pho tượng!"

Cố Tích Cửu ngắm nghía một hồi, giơ tay vỗ nhẹ lên mặt tượng ngọc: "Thần tiên ca ca đắc tội, huynh trưởng tuấn mỹ như vậy, dù không mặc gì cũng chói mắt, ta mượn hết y phục của huynh nhé. Coi như huynh làm việc thiện mỗi ngày đi..."

Nàng chỉ mặc mỗi áo ngoài, bên trong trống trơn có chút bất an, bèn cáo tội một tiếng, giơ tay không khách khí mà lột nội bào và quần lót trên người tượng ngọc...

Hai thứ này không có tính đàn hồi, mà tượng lại ở tư thế ngồi thiền, nàng loay hoay hồi lâu vẫn không cởi được. Trừ phi xé rách hoàn toàn, bằng không nàng không thể thành công. Nhưng nếu xé rách rồi, nàng cũng chẳng dùng được...

"Thôi! Để cho tượng ngọc này giữ chút tôn nghiêm đi, không lột hết..."

Cố Tích Cửu rốt cuộc từ bỏ, chỉ khoác chiếc áo choàng tuyết trắng lên người. Áo choàng này mặc vào người nàng đương nhiên rộng thùng thình, nàng dứt khoát dùng bảo kiếm cắt một mảng vạt áo, rồi dùng mảnh vải dài đó buộc ngang hông, trừ hơi dài và rộng một chút, quả nhiên không còn vướng víu.

Chất liệu y phục này mặc vào người vô cùng thoải mái, mềm mại như làn gió mát chạm vào da. Cố Tích Cửu bắt đầu nghĩ ngợi sau này về sẽ dùng y phục này may thành bộ nội y...

Nàng vốn bị mưa to xối cho ướt như chuột lột, lạnh cóng cả người, giờ mặc chiếc áo choàng mỏng manh này vào, người lại ấm lên, mọi hàn khí đều tan biến hết. Quả nhiên là thứ tốt!

"Mà ai lại đặt một tượng ngọc tuyệt thế như vậy trong sơn động hoang vu này chứ? Chưa nói đến giá trị của tượng ngọc, chỉ riêng bộ y phục trên người nó thôi cũng là bảo vật trân quý rồi!"

Cố Tích Cửu lại đánh giá xung quanh động, không thấy bảo bối nào khác, không giống như động tặc tàng bảo. "Chẳng lẽ đạo tặc nào đó vừa trộm được nó, nhất thời chưa dễ tiêu thụ, tạm thời bày ở đây?" Có khả năng này!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play