Cố Tích Cửu tùy tay kéo tấm màn giường xuống, trùm kín thân thể, rồi lạnh lùng liếc nhìn cái xác chết dưới chân. Biến thái Nhạc Hoa Hầu này thật sự quá coi thường nàng! Dù nàng không có nội lực, phản ứng của nàng cũng nhanh như chớp! Huống chi nàng đã sớm luyện tập chiêu tuyệt sát này trong đầu không biết bao nhiêu lần, thời điểm nào ra tay hiệu quả nhất nàng đã tính toán vô cùng tỉ mỉ.
Nhạc Hoa Hầu nằm ngang trên mặt đất, trợn trừng mắt, chết không nhắm mắt. Trên ngực hắn cắm chính chiếc trâm ngọc mà hắn vẫn thường cài trên đầu, máu theo cây trâm chậm rãi chảy ra.
Hắn vẫn còn trần truồng, Cố Tích Cửu ghê tởm đá tấm chăn giường, chăn bay lên che kín thi thể Nhạc Hoa Hầu, chỉ lộ ra khuôn mặt vốn tuấn mỹ. Nàng lại dùng khăn gấm che tay, vuốt mắt hắn nhắm lại, trông như đang ngủ.
"Hầu gia?" Ngoài điện bỗng nhiên vọng vào một tiếng hỏi han, giọng của hai gã đại hán. Chắc là chúng đã xử lý xong con bé kia rồi quay lại.
Mắt Cố Tích Cửu khẽ lóe, nàng phi thân trở lại giường, mũi chân khẽ động, tấm màn giường rủ xuống, che kín mọi thứ. "Các ngươi vào một người đi." Cố Tích Cửu cất tiếng, bắt chước giọng Nhạc Hoa Hầu, giống y như đúc.
Hai gã đại hán không chút nghi ngờ, một tên đẩy cửa bước vào. "Hầu gia, ngài không sao chứ?" Gã đại hán đứng ở cửa cúi người hỏi.
"Đến gần đây." Cố Tích Cửu tiếp tục lên tiếng, vẫn là giọng Nhạc Hoa Hầu.
Gã đại hán không dám cãi lời, quả nhiên tiến đến gần mép giường, lại lần nữa cúi người...
"Vút!" Một cơn gió nhẹ thổi qua, từ trong màn che, một bóng người lao ra nhanh như chớp. Gã đại hán còn chưa kịp ngẩng đầu, chỉ nghe một tiếng "rắc" nhỏ, cổ hắn đã bị bẻ gãy!
Đáng thương gã còn chưa kịp kêu một tiếng đã chậm rãi ngã xuống – đến chết vẫn không biết ai đã giết mình!
Cố Tích Cửu kéo xác gã đại hán giấu sau giường, rồi dùng cách cũ lừa tên đại hán thứ hai vào, cũng dùng chiêu đánh úp tương tự để tước đoạt mạng sống của hắn.
Nàng xoay xoay cổ tay. Không có nội lực, làm những động tác này có hơi gắng sức, ra tay chậm hơn ngày thường mấy giây, nhưng đối phó với lũ người này thì vẫn đủ.
Cố Tích Cửu nhẹ nhàng thở phào, xóa sạch mọi dấu vết mình để lại, rồi xoay người rời đi.
Vì nơi này là biệt viện bí mật mà Nhạc Hoa Hầu dùng để giam cầm các cô nương, nên tôi tớ không nhiều, chỉ có hơn chục người tuần tra. Cố Tích Cửu lại rất giỏi che giấu thân hình, nên không ai phát hiện ra nàng.
Chốc lát sau, nàng mò về chỗ tắm gội của mấy mụ già, không chút do dự giết chết cả hai mụ đã nhận ra thân phận của nàng.
Nàng muốn tìm lại quần áo của mình, nhưng chỉ thấy một đống vải rách. Xem ra bọn chúng không hề có ý định để cho những cô nương bị bắt đến đường lui, khi tắm gội, trang điểm cho các nàng để đưa lên giường hầu gia, chúng cũng tiện tay hủy hết những thứ có thể nhận dạng thân phận của các nàng...
Nàng định lột quần áo của mụ già để thay cho tấm màn lụa trên người, chợt nghe trong bóng đêm vẳng đến một tiếng kinh hô: "Hầu gia bị hại! Bắt thích khách!" Không kịp nữa rồi!
Cố Tích Cửu lóe mình, thân ảnh nhỏ nhắn biến mất tại chỗ...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT