Hắn khẽ hắng giọng, quyết định dứt khoát giải quyết: “Chắc chắn có nô tài gian xảo dám bớt xén! Phu nhân, từ nay về sau tiền tiêu hàng tháng của Tích Cửu không cần qua tay người khác, mỗi tháng nàng tự mình đến chỗ ngươi nhận lấy. Dù sao nó cũng là đích nữ của phủ, lại cần bồi bổ thân thể, tiền tiêu hàng tháng cứ như Thiên Tình, ba mươi lượng bạc.”

Lãnh Hương Ngọc tuy hận Cố Tích Cửu đến tận xương tủy, nhưng vẫn phải vâng dạ liên hồi, tiện thể mắng vài câu lũ nô tài vô dụng.

Cố Tích Cửu thoáng lộ vẻ giễu cợt trong đáy mắt, khóe môi khẽ nhếch, chậm rãi cất tiếng: “Vậy Tích Cửu thật sự phải cảm ơn phụ thân và di nương. Vậy di nương có còn cần Tích Cửu mỗi ngày phải chẻ củi, nhóm than nữa không?”

Dưới ánh mặt trời rực rỡ, nàng xòe bàn tay nhỏ bé đầy vết chai sạn…

Lãnh Hương Ngọc chưa từng nghĩ tới có một ngày Cố Tích Cửu nhu nhược như quả hồng mềm lại trở nên sắc bén đến vậy, mọi lời nói thốt ra như tát thẳng vào mặt ả, khiến ả hận không thể bóp chết con bé ngay lập tức, lại chỉ muốn tìm một cái hố để chui xuống…

Nhưng lúc này không có cái hố nào cho ả trốn, trước mặt bao nhiêu người, ả vẫn phải diễn trò. Gượng gạo nặn ra một nụ cười: “Tích Cửu, những việc ta bảo con làm cũng là để rèn luyện thân thể cho con thôi… Bất quá, ta nghĩ kỹ rồi, một tiểu thư khuê các mà phải chẻ củi thì không ổn, sau này không cần làm những việc nặng nhọc đó nữa…”

Cố Tích Cửu cong môi, thản nhiên đáp: “Vậy Tích Cửu đa tạ di nương.”

Nàng vẫn lười biếng đứng đó, nhưng lại tỏa ra một khí chất khó tả, tựa như một thanh kiếm báu, dù còn ẩn trong vỏ kiếm bình thường, nhưng khí thế lại vô cùng sắc bén, khiến người ta lạnh sống lưng, không dám khinh thường.

Trước đây, Cố Tích Cửu vô cùng tự ti và yếu đuối, vóc dáng lại nhỏ bé, thường bị người khác coi như bao cát trút giận. Mỗi lần Cố Tạ Thiên nhìn thấy nàng đều chán ghét…

Nhưng lần này, dung mạo vẫn vậy, khí chất lại hoàn toàn thay đổi! Khiến người ta ngỡ như đã đổi người.

Ánh mắt Cố Tạ Thiên nhìn nàng thoáng phức tạp, ngừng lại một chút, mới trách mắng: “Tích Cửu, con nên gọi là mẫu thân, cái gì mà di nương…”

Cố Tích Cửu nhướng mày: “Tiếc là Cửu nhi vẫn nhớ rõ từ nhỏ đã gọi người là di nương. Chẳng lẽ mẫu thân của Tích Cửu không phải là người khác sao?” Nàng chậm rãi nói thêm một câu: “Ta nghe nói Cố tướng quân từng hứa hẹn với thân sinh mẫu thân của ta, nói cả đời chỉ cưới một mình người, nói cách khác chỉ thừa nhận người là chính thất phu nhân, xem ra Cố tướng quân đã nuốt lời…”

Một câu nói khiến gân xanh trên trán Cố Tạ Thiên giật giật! Nhìn đứa con gái này, ông bỗng thấy như nhìn thấy một người phụ nữ khác. Người phụ nữ đã bỏ ông mà gieo mình xuống vực tự vẫn, đến tận bây giờ vẫn chưa tìm thấy xác — La Tinh Lam, người vợ cương liệt như lửa —

Mấy năm nay, số lần ông gặp Cố Tích Cửu không nhiều, nhưng mỗi lần gặp, dù sắc mặt ông thế nào, nàng đều cung kính gọi ông là cha. Nhưng lần này, nàng lại từ đầu đến cuối gọi ông là Cố tướng quân…

Lúc này, đứa con gái của ông đứng đó, nụ cười khóe môi không biết là châm biếm hay chế giễu khiến tim Cố Tạ Thiên thắt lại!

Nụ cười ấy lại có vài phần tương tự La Tinh Lam! Năm xưa, khi La Tinh Lam quyết tuyệt với ông, nụ cười cũng như vậy, mang theo ba phần giễu cợt, bảy phần khinh thường. Rõ ràng vóc dáng nhỏ bé, lại cho người ta cảm giác cao cao tại thượng…

Cả đời chỉ cưới một người, đó chẳng qua là lời ngon tiếng ngọt nhất thời bồng bột của tuổi trẻ, quý tộc Phi Tinh Quốc ai mà chẳng thê thiếp đầy đàn?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play