Cố Tạ Thiên vì muốn tìm cho đứa con gái yêu một mối hôn sự xứng đáng, nên vẫn luôn từ chối những lời cầu thân.
Giờ phút này, nếu Cố Thiên Tình mở miệng, Cố Tạ Thiên liền lập tức tin tưởng. Ông nhìn đứa con gái đắc ý nhất của mình, lại nhìn Cố Tích Cửu nhỏ gầy, tầm thường, mặt trầm xuống: "Lục nha đầu, biện pháp của mẫu thân con tuy có hơi quá, nhưng thật sự là vì tốt cho con. Con xem con đi, mười ba tuổi rồi mà gầy yếu như đứa lên mười! Thật sự là thiếu rèn luyện!"
Cố Tích Cửu cười nhạt. Một người có thể bất công đến mức nào, nàng hiện tại rốt cuộc đã tự mình lĩnh giáo! Nàng còn không phải là nguyên chủ mà đã cảm thấy trái tim lạnh giá, vậy nguyên chủ thì sao? Nguyên chủ nếu còn sống, chỉ sợ còn thấu hiểu nỗi lạnh lẽo này hơn!
Nàng không nói gì, mà quay người vào phòng. Lát sau, nàng mang ra một bát cháo loãng đến độ có thể soi bóng người, một đĩa dưa muối đen sì, một cái màn thầu mốc meo khả nghi, đặt lên chiếc đài đá duy nhất trong sân, thản nhiên nói: "Thì ra Cố phu nhân không cho Tích Cửu nha hoàn là vì tốt cho Tích Cửu. Vậy những thứ này thì sao? Đây là bữa tối ngày hôm qua của ta, Cố tướng quân nhìn thấy cảm giác thế nào? Chẳng lẽ cũng là Cố phu nhân vì tốt cho ta?"
Nguyên chủ Cố Tích Cửu đêm qua cao hứng quá độ, chưa kịp ăn cơm tối đã trộm chạy ra ngoài hẹn hò với vị hôn phu, nên mới để lại những chứng cứ rành rành này…
Ba món cơm canh chói lọi bày ra trước mắt mọi người, chẳng khác nào tát thêm một cái thật vang vào mặt Cố phu nhân Lãnh Hương Ngọc! Sắc mặt bà ta lúc xanh lúc trắng, vô cùng khó coi…
Cơm canh như vậy, đừng nói là đích nữ tướng quân phủ, ngay cả nha hoàn cũng không thèm ăn!
Cố Tạ Thiên mặt già cũng có chút không nhịn được, mặt tối sầm lại, đôi mắt sắc bén nhìn về phía Lãnh Hương Ngọc, ẩn ẩn bất mãn: "Hương Ngọc, sao nàng có thể khắt khe với Tích Cửu như vậy? Dù thế nào, nó cũng là con gái của Cố mỗ ta!"
Cố phu nhân mặt đỏ tai hồng: "Thiếp… Thiếp thân không có…"
Cố Thiên Tình mím môi, nói: "Phụ thân bớt giận, mẫu thân không phải là người như vậy, chắc chắn là do hạ nhân lười biếng, cố ý chậm trễ Tích Cửu muội muội. Mẫu thân tuy luôn tâm từ, đối đãi hạ nhân luôn ấm áp, nhưng cũng khó tránh khỏi có kẻ gian xảo giở thủ đoạn, cố ý xuyên tạc ý tứ của mẫu thân, chậm trễ Tích Cửu muội muội. Những kẻ nô tài này thật đáng trách, dám đổ hết tội lên đầu mẫu thân, khiến mẫu thân mang tiếng ngược đãi con cái, lại khiến Tích Cửu muội muội sinh lòng oán hận, thật là tội gì cơ chứ?"
Nàng lại nhìn Cố Tích Cửu một cái: "Tích Cửu muội muội, việc nội bộ trong phủ tướng quân phức tạp, mẫu thân tuy rằng ngày ngày vất vả nhưng rốt cuộc chỉ có một đôi tay, khó tránh khỏi sơ suất. Nếu những kẻ nô tài kia ngược đãi muội, sao muội không bẩm báo với mẫu thân? Vô duyên vô cớ chịu nhiều khổ sở như vậy, trách không được muội luôn sợ sệt, mẫu thân và ta nhìn thấy mỗi khi đau lòng, lại không biết nguyên nhân thực sự…"
Cố Thiên Tình này thật là một nhân vật, nhẹ nhàng vài câu đã đẩy hết trách nhiệm lên đầu bọn nô tài, chẳng những giúp Lãnh Hương Ngọc gột rửa tội cố ý ngược đãi đích nữ, còn trách ngược lại Cố Tích Cửu.
Lãnh Hương Ngọc tự nhiên cũng là người khôn khéo, lập tức nói: "Đều tại bọn nô tài này, chúng dám giấu ta làm ra chuyện tày trời như vậy… Người đâu! Đuổi hết những kẻ hầu hạ cơm canh của lục tiểu thư ra khỏi tướng quân phủ, vĩnh viễn không thuê lại!"
Lại vẻ mặt ôn hòa đối với Cố Tích Cửu nói: "Tích Cửu, yên tâm, ban đầu là nương không biết, hiện tại đã biết rồi, chắc chắn sẽ đòi lại công đạo cho con. Về sau sẽ phái người chu đáo lo liệu chuyện ăn uống của con, cố gắng bồi dưỡng cho con khỏe mạnh lên…"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT