Tề Tu Viễn dĩ nhiên không thể biến hết thảy đất đai của quyền quý Kim quốc thành quân điền, hắn chỉ đoạt được khoảng một phần tư, một nửa chia cho dân, nửa còn lại sung công.

Tin tốt là, hắn chiêu mộ thêm được gần hai vạn binh sĩ, triều đình cũng chấp thuận việc này. Tin xấu là, toàn bộ chi phí cho đám quân sĩ này đều do hắn tự lo.

Tề Tu Viễn dốc hết gia sản cũng không đủ chi dùng cho hai vạn quân, mà sau lưng họ còn có gia quyến. Những người này nguyện ý theo Tề Tu Viễn làm quân hộ, vì họ chẳng còn đường sống, đến một hạt gạo cũng không có. Nghe nói theo Tề Tu Viễn không chỉ có ruộng đất, còn có cả lương thực, nên khi Tề Tu Viễn vừa chiêu binh, họ đã kéo cả nhà đến nương tựa.

Tề Tu Viễn lo đến nỗi đến cả rượu mừng công cũng chẳng thiết tha. Phạm Tử Câm liền kéo Tề Hạo Nhiên đến trước mặt hắn, nói: “Đại biểu ca, trên đời này, cách kiếm tiền nhanh nhất là cướp và buôn bán. Cướp là hành vi trái pháp luật, ta dĩ nhiên không làm, vậy chỉ còn đường buôn bán mà thôi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play