Chu Dương quay lại phòng số 3, ngồi tựa vào chiếc ghế sofa màu be trong phòng khách, bắt đầu suy nghĩ xem cần mua những món đồ dùng sinh hoạt nào. Trong phòng đã có chăn ga, bàn chải đánh răng, nên chỉ cần tập trung mua quần áo và giày dép, vì mọi thứ cậu đang mặc trên người đều là đồ mà Garr tặng.
Bộ trang phục chắc chắn không thể sử dụng tiếp nhưng Chu Dương cũng không định vứt bỏ. Cậu lên kế hoạch sửa lại đôi giày đã bị cắt rách, khâu chúng lại thật kỹ rồi cất đi. Biết đâu một ngày nào đó lại có ích.
Chu Dương đã quen với cuộc sống khó khăn nên có thói quen tích trữ đồ đạc. Từ những thứ nhỏ nhặt như túi nilon đến những món cồng kềnh như đồ nội thất cũ, cậu đều không nỡ vứt đi. Dù nhiều món không còn dùng đến nữa, vẫn không kiềm được mà tự nhủ: “Cứ giữ lại, biết đâu sau này lại cần dùng tới.”
Hiệu trưởng nhà trẻ thường nói rằng cậu sống quá tiết kiệm, hoàn toàn không giống một người thuộc thế hệ 9X, Chu Dương chỉ cười mà không giải thích. Cậu lớn lên trong cô nhi viện, từ nhỏ đã quen với việc không có ai để tựa vào. Cậu không may mắn như những đứa trẻ có chỉ cầm đồ chơi hư là có thể được sắm món mới.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT