Đến năm giờ chiều, người tổ chức gửi tin tag cả nhóm. Hai người liền ngừng dạo phố, rời khỏi cửa hàng, cùng nhau bước vào thang máy xuống bãi đỗ xe ngầm.

Năm đó, cả hai cùng học ở một ngôi trường tư thục khá nổi tiếng ở Bắc Thành. Muốn vào được ngôi trường này thì gia cảnh ít nhiều cũng phải khá giả.

Buổi tụ hội tối nay do một người từng được gọi là “tiểu bá vương” trong lớp đứng ra tổ chức. Nghe đồn, kiểu người như cậu ta chỉ cần không tự tay lập nghiệp thì cứ thoải mái tiêu tiền, vì đã là “phú nhị đại” thì chẳng lo thiếu thốn gì.

Địa điểm tụ hội là biệt thự của cậu ta ở ngoại thành Bắc Thành – căn nhà bốn tầng với sân thượng, bể bơi và cả khu vườn, đủ để mấy chục người cùng nhau vui chơi.

Khi hai người lái xe đến nơi, mới chỉ hơn 5 giờ rưỡi.

Đường Lê là người xuống xe trước, rồi mới đến Diêu Tư Tuệ sau khi đỗ gọn xe xong.

Hai người vừa đi được mấy bước về phía biệt thự, chợt nghe một giọng nam cao vang vọng gọi tới:

Năm đó, cả hai cùng học ở một ngôi trường tư thục khá nổi tiếng ở Bắc Thành. Muốn vào được ngôi trường này thì gia cảnh ít nhiều cũng phải khá giả.

Buổi tụ hội tối nay do một người từng được gọi là “tiểu bá vương” trong lớp đứng ra tổ chức. Nghe đồn, kiểu người như cậu ta chỉ cần không tự tay lập nghiệp thì cứ thoải mái tiêu tiền, vì đã là “phú nhị đại” thì chẳng lo thiếu thốn gì.

Địa điểm tụ hội là biệt thự của cậu ta ở ngoại thành Bắc Thành – căn nhà bốn tầng với sân thượng, bể bơi và cả khu vườn, đủ để mấy chục người cùng nhau náo nhiệt.

Khi hai người lái xe đến nơi, mới chỉ hơn 5 giờ rưỡi.

Đường Lê là người xuống xe trước, rồi mới đến Diêu Tư Tuệ sau khi đỗ gọn xe xong.

Hai người vừa đi được mấy bước về phía biệt thự, chợt nghe một giọng nam cao vang vọng gọi tới:

“Diêu Tư Tuệ, Đường Lê!”

Đường Lê đi phía sau Diêu Tư Tuệ, khẽ kéo tay bạn mình bước qua tấm bảng chỉ dẫn dưới chân, sau đó cùng cô hướng về phía phát ra giọng nói.

Cao Chí Thiên từng ngồi cùng bàn với Đường Lê suốt một năm ở trung học. Mỗi lần Diêu Tư Tuệ vào lớp tìm Đường Lê, ba người thường tụ lại chơi cùng nhau.

Mấy năm gần đây Đường Lê đi du học, liên lạc giữa ba người cũng dần thưa thớt.

Cao Chí Thiên vừa ném quả bóng rổ trong tay cho bạn, chạy mấy bước tới:

“Hay lắm nhé, hai người các cậu đến mà cũng chẳng thèm báo với tôi một tiếng.”

Diêu Tư Tuệ liếc mắt:
“Trong nhóm có thông báo đấy bộ cậu không đọc à?”

Hóa ra trước đó hai tuần, Cao Chí Thiên vừa sang Bắc Âu một chuyến, mới trở về cách đây hai ngày. Cậu ta chỉ biết hôm nay có buổi tụ hội, nhưng vẫn chưa rõ cụ thể ai sẽ đến.

“Được rồi, được rồi, lát nữa tôi sẽ lượn một vòng cho rõ. Cơ mà sao cậu vẫn gắt gỏng như mấy con hổ cái vậy,” Cao Chí Thiên cười, rồi quay sang Đường Lê:
“Chúng ta ba đứa cũng lâu rồi không gặp. Năm ngoái tôi còn ghé thành phố cậu, ở đó được hai ngày, định chờ cậu mời ăn cơm, ai ngờ cậu lại đi mất tiêu sang thành phố khác.”

Chuyện đó đúng là Đường Lê thấy có lỗi. Khi ấy đã hẹn ăn cơm với nhau, nhưng trường cô đột xuất có việc, phải sang thành phố bên cạnh mấy ngày, thành ra lỡ mất dịp gặp.

Hồi trung học, dáng người Cao Chí Thiên còn chưa cao lên, gầy gò, lại thích xem mấy loại truyện tranh và phim truyền hình dành cho con gái. Vì thế Diêu Tư Tuệ và Đường Lê đều coi cậu như “nữ sinh đồng bọn” để chơi cùng.

Thói quen ấy vẫn còn giữ đến tận bây giờ. Cao Chí Thiên vắt tay qua vai hai người, kéo cả hai cùng đi về phía biệt thự:

“Hôm nay hai cậu đừng viện cớ thoái thác, mỗi người phải bồi tôi ít nhất hai ly rượu đấy.”

Trong lớp ngày xưa, ngoài mấy cậu “phú nhị đại” ra thì cũng có không ít người gia cảnh khá giả, thậm chí chỉ thuộc dạng trung lưu bình thường.

Đường Lê ngồi cùng họ, câu chuyện chủ yếu xoay quanh công việc.

Trên chiếc ghế dài, mấy người ngồi cạnh cô: một nam sinh hiện đang làm kỹ thuật ở một công ty niêm yết, một người khác hợp tác với bạn mở văn phòng luật, còn một nữ sinh thì về làm trong công ty gia đình, hiện tại đã ngồi vào ghế quản lý.

Thế nhưng, công ty nhà Đường Lê thì khác. Đường Chi Hà vẫn luôn lấy lý do cô còn trẻ, nên chưa từng giao cho cô bất kỳ việc quan trọng nào.

Cô chỉ có thể hỏi thăm người bạn học làm luật sư về chuyện vay mượn tiền và dòng tiền xoay vòng. Nghe họ nói chuyện một lát, Đường Lê khẽ nâng ly, nhấp chút nước, trong lòng vẫn không tìm ra cách giải quyết cho cục diện rối rắm ở nhà.

Đường Chi Hà không cho cô nhúng tay, Mai Uyển thì mặc kệ. Thành ra bây giờ, ngoài chuyện ăn uống tạm không lo, những việc khác cô gần như khó mà tự quyết định được.

Đường Lê ngồi ở hàng ghế sát lối đi. Khi nhân viên phục vụ đẩy xe rượu tới, chẳng may va vào tay cô, khiến nửa ly nước trái cây trên tay hắt thẳng xuống áo.

Chiếc sơ mi ướt sũng quá nửa, lớp vải tơ tằm mỏng dính chặt vào da thịt, lại lạnh ẩm, vô cùng khó chịu.

Diêu Tư Tuệ đang cầm ly rượu đứng xem Cao Chí Thiên đánh bài, nghe thấy tiếng nhân viên phục vụ rối rít xin lỗi thì quay đầu lại.

Cô buông ly, bước nhanh tới:
“Trời ạ, ướt hết thế này. Trên xe tớ còn có một chiếc váy dây, cậu mặc tạm đồ của tớ đi?”

Đường Lê nhớ tới dấu vết trên cổ và xương quai xanh, lập tức xua tay, vội đứng lên:
“Không sao đâu, tớ vào phòng rửa qua là ổn.”

Diêu Tư Tuệ kéo cô lại:
“Ướt cả một mảng thế kia, lau cũng chẳng sạch được. Mặc đồ của tớ đi.”

Nhưng Đường Lê không thể nào mặc váy dây. May mắn Cao Chí Thiên cũng lên tiếng, anh kéo áo sơ mi mới mua để ở ghế sau ra:
“Hay cậu lấy cái này mặc đi. Chưa mặc lần nào đâu, sáng nay thấy nóng quá nên cởi ra để đây.”

Trên người Cao Chí Thiên lúc này chỉ mặc mỗi chiếc áo phông đen ngắn tay.

Diêu Tư Tuệ liếc nhìn rồi gật gù:
“Ừ, mặc áo của cậu ấy cũng được. Váy của tớ là loại ngắn, ở đây bật điều hòa lạnh thế này, mặc vào chắc còn lạnh hơn.”

Đường Lê ngó xuống chiếc áo ướt của mình, khẽ thở dài, rồi nhận lấy áo sơ mi từ Cao Chí Thiên:
“Vậy tớ vào nhà vệ sinh thay đã.”

Cô bước vào phòng vệ sinh, cởi chiếc áo bị ướt, dùng nước cố gắng chà rửa nhưng vết nước trái cây vẫn loang lổ không sao giặt sạch. Cuối cùng, Đường Lê cũng chẳng buồn để tâm nữa, gọi nhân viên lấy cho một cái túi, cẩn thận gói áo dơ lại để vào góc phòng.

Sau đó cô vòng qua phòng rửa tay, chỉnh lại mái tóc, mặc chiếc sơ mi đen của Cao Chí Thiên vào, rồi mới quay trở ra.

Đường Lê quay lại chỗ cũ, ngồi xem Diêu Tư Tuệ và Cao Chí Thiên chơi bài.

Hai người ấy từ thời cấp ba đã đấu võ mồm, đến tận bây giờ vẫn chưa thấy chán, ngươi một câu, ta một câu, không ai chịu nhường ai.

Đường Lê vốn không hứng thú với mấy trò này, đứng phía sau nhìn được một lát thì khẽ nghiêng người, cúi xuống nói nhỏ với Diêu Tư Tuệ:
“Tư Tuệ, mình sang bên kia ngồi một lúc.”

Diêu Tư Tuệ quay đầu, nhìn theo hướng cô chỉ:
“Ừ, cậu cứ đi đi, tớ đánh nốt ván này rồi qua.”

Đường Lê khẽ cười:
“Không sao đâu, không cần vội, cậu cứ chơi đi.”

Cái ghế dài cô chỉ cách bàn bài chỉ hai mét, dựa lưng vào tường, cạnh bàn trà, đối diện là một cặp tình nhân đang ngồi trò chuyện.

Đường Lê day day thái dương, xoay người bước tới đó, ngồi xuống chiếc sofa.

Chưa ngồi được bao lâu, tiếng động ngoài cửa vang lên. Chủ nhân bữa tiệc đang mải chơi game, ngẩng đầu thấy người bước vào thì lập tức buông tay cầm, nhanh chân chạy lại:
“Hoài Sinh ca!”

Một tiếng hô này lập tức khiến cả phòng chú ý, không ít người đều quay ra nhìn cửa.

Diêu Tư Tuệ đang cầm bài cũng dừng lại, xoay đầu nhìn Đường Lê.

Đường Lê ngồi ở mép ngoài của sofa, vị trí gần nhất với chỗ Diêu Tư Tuệ.

Diêu Tư Tuệ chớp mắt ra hiệu, hạ giọng hỏi:
“Thịnh Hoài Sinh sao lại tới đây?”

Cao Chí Thiên bỏ luôn ván bài, kéo ghế ngồi cạnh Diêu Tư Tuệ, nghe vậy thì chen lời:
“Thịnh Hoài Sinh chẳng phải cũng từng học chung trường với bọn mình sao? Dù chỉ ở đúng một năm, nhưng hình như quan hệ với Hạ Lâm cũng không tệ.”

Trong cùng một vòng quen biết, ít nhiều gì mọi người cũng từng nghe qua tên nhau, hoặc có gặp gỡ.

Cao Chí Thiên nhíu mày nhớ lại:
“Hình như năm lớp 10 với lớp 11 hắn học ở nước ngoài, đến năm lớp 12 mới chuyển về trường ta, học đúng một năm.”

Nói rồi, anh ta tiện tay bốc một miếng trái cây, nhai nhồm nhoàm:
“Nghe đâu dạo gần đây nhà họ Hạ muốn nhờ vả nhà họ Thịnh đầu tư, chắc lần này Hạ Lâm đặc biệt gọi hắn tới.”

Diêu Tư Tuệ liếc mắt:
“Nhà họ Hạ phải nhờ nhà họ Thịnh sao?”

Cao Chí Thiên thấy rất bình thường, đáp tỉnh queo:
“Không phải có khối người muốn nhờ vả Thịnh gia làm việc à?”

Nói đến đây, anh ta quay đầu nhìn Đường Lê, cười nửa đùa nửa thật:
“Sao tớ nhớ hình như cậu cũng quen với người Thịnh gia thì phải?”

So với bọn họ, Thịnh Hoài Sinh lớn hơn hai khóa. Thành tích giỏi, ngoại hình điển trai, lại xuất thân giàu có, nên trong trường ai mà chẳng biết đến tên anh ta.

Cao Chí Thiên còn nhớ rất rõ, năm đó Thịnh Hoài Sinh từng đến khu lớp 10 tìm Đường Lê. Chỉ là nhìn qua thì dường như hai người cũng không quá thân thiết.

Đường Lê hơi nhíu mày, giải thích đơn giản:
“Mẹ tớ quen mẹ anh ấy.”

Không khí quanh đó vốn đang ồn ào, nhưng khi hai người trò chuyện, cũng có mấy ánh mắt tò mò hướng lại gần.

Cao Chí Thiên cố tình kéo dài giọng “À ——”, khuỷu tay gác hẳn lên lưng ghế của Diêu Tư Tuệ, quay thẳng về phía Đường Lê, hứng thú hỏi:
“Thế thì hồi đó anh ta đến khu lớp 10 tìm cậu làm gì? Cậu có biết lúc ấy bao nhiêu nữ sinh lớp khác chen nhau vòng quanh chỉ để ngó anh ta không……”

“Biến đi!” Diêu Tư Tuệ không khách khí vỗ một cái lên trán anh ta, lườm:
“Đừng có lấy cái tay bẩn của cậu cọ vào lưng áo ta, bộ này là hàng limited đó! Hỏng thì đền nổi chắc?”

“Ôi trời…” Bị đánh đến ong cả đầu, Cao Chí Thiên lập tức rụt vai, tự giác tránh sang hướng khác.

Đường Lê liếc qua hai người, không đáp lời, chỉ đưa tay lấy cốc nước trên bàn trà. Trong khoảnh khắc ngẩng đầu vô ý, ánh mắt cô vô tình chạm ngay với Thịnh Hoài Sinh ở cửa – anh đang trò chuyện cùng Hạ Lâm, mà tầm mắt cũng vừa đúng lúc hướng về phía cô.

Trong biệt thự, có người quen biết Thịnh Hoài Sinh, cũng có người hoàn toàn xa lạ. Một vài kẻ hiếu kỳ còn nghiêng tai, chờ bạn bên cạnh thì thầm giới thiệu về anh ta.

Ánh mắt hai người chạm nhau. Đường Lê thoáng nhận ra Thịnh Hoài Sinh dường như liếc qua chiếc áo sơ mi cô đang mặc. Sau đó, anh kết thúc cuộc trò chuyện với Hạ Lâm, dừng lại mấy giây rồi thẳng hướng bước về phía cô.

Trong nhà ánh sáng lờ mờ. Rõ ràng bản thân chẳng làm gì sai, nhưng khi nâng ly nước lên đối diện ánh mắt anh, trong lòng cô vẫn bất giác vang lên một tiếng “thình thịch”.

Cao Chí Thiên thì quay lưng về phía cửa nên không hề hay biết Thịnh Hoài Sinh đang đến gần.Cao Chí Thiên vẫn tiếp tục nói chuyện với cô.

“Hồi lớp 10, rốt cuộc anh ta tìm cậu vì chuyện gì? Còn bắt tớ phải đứng ngoài canh gác nữa chứ.”

Đường Lê vẫn nhìn về phía Thịnh Hoài Sinh, bất đắc dĩ đáp:

“Không phải đâu, đâu có chuyện đó.”

Cao Chí Thiên cãi:

“Sao lại không? Cậu còn không cho người khác vào, vậy chẳng phải đứng canh cho người ta thì là gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play