Nhìn bộ dạng lén lút, cố ý che mặt, đổi giọng của hắn, ông chủ lò rèn dừng tay, cười nói: "Khách quan, đồ của ta đều ở đây, ngài muốn gì cứ chọn. Còn những thứ khác, tiểu nhân không dám làm."

Trương Nguyên không nói nhiều, lấy ra năm lượng bạc từ trong túi: "Tiền cũng không màng sao?"

Ông chủ lò rèn mắt sáng lên khi thấy bạc, nghĩ ngợi rồi đi tới cửa, nhấc tấm ván bên cạnh che cửa lại. Lửa lò trong tiệm bừng bừng đỏ rực.

Ông chủ hạ giọng: "Khách quan muốn làm gì? Nói thật, đao kiếm thì tiểu nhân không dám làm, dù ngài có trả nhiều tiền hơn nữa cũng vậy thôi. Lỡ bị phát hiện thì cái đầu này không giữ được."

Trương Nguyên vẫn cố ý nói giọng trầm: "Không cần đao kiếm. Ta cần hai tấm sắt vừa vặn với người, không cần quá dày, vật liệu tốt một chút là được. Còn nữa, một con chủy thủ, kiểu dáng ta vẽ cho ngươi xem. Tiện thể làm cho ta một cái áo da, tốt nhất là có thể buộc chặt ở cổ chân để dễ ẩn giấu."

Ông chủ lò rèn lộ vẻ do dự. Chủy thủ thì không sao, dù sao nó cũng là binh khí nhưng quan phủ không quản quá nghiêm vì nó không phải trọng binh khí. Chỉ là tấm sắt mà Trương Nguyên nói đến, cái này chỉ có quan binh mặc giáp da, giáp sắt...

Trương Nguyên thấy hắn do dự bèn nói: "Ngươi lấy tiền làm việc, ngươi không biết ta, ta cũng không biết ngươi."

Thợ rèn nhìn bạc trắng trong tay hắn, cắn răng: "Ba ngày sau quay lại lấy đồ!"

Hai bên giao dịch xong. Trương Nguyên rời khỏi lò rèn, đưa trước một lượng bạc làm tiền đặt cọc.

Trên đường về nhà, Trương Nguyên ghé vào hàng thịt, mua mười cân thịt thú khô, đen sì sì, bảo là thịt hươu nhưng Trương Nguyên nếm thử thấy không giống lắm. Mười cân thịt này ngốn hết sáu lượng bạc.

Trương Nguyên thấy hơi xót ruột, từ sau trận tuyết lớn, giá cả gần như mỗi ngày một khác, không biết đến đầu xuân thì có khá hơn không.

Về đến nhà, Trương Nguyên cắt thịt khô thành từng miếng, bọc kỹ bằng giấy dầu rồi giấu vào một cái hốc dưới tấm ván gỗ. Sau đó mở bảng thuộc tính.

Tính danh: Trương Nguyên
Khí huyết: 16
Cảnh giới: Luyện Bì (Trung kỳ)
Võ kỹ: Thiết Chỉ Ưng Trảo Công (Hậu kỳ), Hổ Quyền (Nhập môn)
Điểm kỹ năng: 8
Đặc thù: Chưa thức tỉnh

Có 8 điểm kỹ năng để dùng, Trương Nguyên lại nhìn cột cuối cùng "Đặc thù: Chưa thức tỉnh", hắn vẫn luôn tò mò. Nhưng hệ thống không có gợi ý gì về cách kích hoạt kỹ năng đặc thù...

Trương Nguyên không nghĩ nhiều nữa mà đặt ngón tay lên dấu "+" mờ mờ đằng sau "Hổ Quyền" rồi nhấn một cái. Trong đầu hiện ra vô số hình ảnh luyện tập Hổ Quyền. Quyền phong gào thét như mãnh hổ vồ mồi... Trong một năm, hắn khổ luyện, Hổ Quyền đã ra dáng.

Sau khi mọi thứ kết thúc, Trương Nguyên nắm chặt tay, thấy tay mình to hơn hẳn, cơ bắp căng lên như thép, tràn đầy vẻ đẹp khỏe khoắn.

Hắn mở lại bảng thuộc tính. "Hổ Quyền (Nhập môn)" vẫn không thay đổi. Điểm kỹ năng từ 8 xuống 7.

"Cái gì?"

Trương Nguyên hơi bực mình, không tin lại nhấn vào dấu "+" đằng sau "Hổ Quyền", mà còn nhấn liên tiếp ba lần! Điểm kỹ năng từ 7 xuống 4. Ba năm khổ luyện Hổ Quyền tràn vào đầu, hết lần này đến lần khác vung quyền, rèn luyện hai tay, mồ hôi đầm đìa. Cảm giác cơ bắp xé rách cũng ùa về.

Trương Nguyên đứng sững tại chỗ, không nhúc nhích nhưng cảm thấy đầu đau như búa bổ. Hắn từng dùng đồng hồ bấm giờ đo, mỗi lần thêm một điểm thì trong thực tế khoảng một phút, giờ hắn thêm ba điểm thì là ba phút. Nhưng ba phút này dài dằng dặc như ba thế kỷ.

Cuối cùng! Mọi ký ức luyện Hổ Quyền dung hợp thành công. Trương Nguyên thấy toàn thân ướt đẫm mồ hôi, vội cởi áo ra, lộ cơ bắp cuồn cuộn và cánh tay vạm vỡ.

Hắn nắm chặt tay, cảm thấy da thịt cứng cáp, căng đầy. Bỗng nhiên vung một quyền về phía trước, tạo ra tiếng gió vù vù.

Lại mở bảng thuộc tính.

Tính danh: Trương Nguyên
Khí huyết: 17
Cảnh giới: Luyện Bì (Trung kỳ)
Võ kỹ: Thiết Chỉ Ưng Trảo Công (Hậu kỳ), Hổ Quyền (Sơ kỳ)
Điểm kỹ năng: 4
Đặc thù: Chưa thức tỉnh

Lần này Trương Nguyên bất ngờ khi thấy Khí huyết tăng 1 điểm. Hổ Quyền vừa đột phá Sơ kỳ, tương đương với đạt đến Da Hổ cảnh, cảnh giới đầu tiên trong Hổ Quyền tam trọng cảnh.

"Ta tốn bốn điểm kỹ năng, tương đương với bốn năm tu luyện..."

"Dương ca nói hắn tu luyện một năm đã đạt đến Da Hổ cảnh."

"Vậy là thiên phú của mình kém xa hắn."

Trương Nguyên hơi buồn bực. Nhưng hắn nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, mình có điểm kỹ năng, tốn nhiều thời gian hơn chút cũng được!

Trương Nguyên không tiếp tục thêm điểm cho Hổ Quyền, tu luyện nhanh quá dễ gây chú ý. Không cần thiết thì không nên lộ cảnh giới Hổ Quyền, ít nhất là trong một thời gian. Hắn luyện Thiết Chỉ Ưng Trảo Công mất mấy tháng mới đến tầng thứ nhất thì chắc không ai nghi ngờ.

Sau đó Trương Nguyên nhìn Thiết Chỉ Ưng Trảo Công. Hắn nhớ mình tốn 9 điểm kỹ năng để tu luyện đến Hậu kỳ.

Thế giới này công phu không có đẳng cấp phân chia... Nhưng Trương Nguyên có thể đoán uy lực võ học qua số điểm kỹ năng. Rõ ràng là độ khó của Hổ Quyền cao hơn Thiết Chỉ Ưng Trảo Công.

Còn lại bốn điểm kỹ năng... Trương Nguyên không nghĩ nhiều mà dồn hết vào Thiết Chỉ Ưng Trảo Công. Trên bảng thuộc tính, Thiết Chỉ Ưng Trảo Công vẫn là Hậu kỳ, không biết bao giờ mới viên mãn!

Nhưng chắc cũng nhanh thôi.

Trong ba ngày sau đó, Trương Nguyên tiếp tục tuần tra ở Chu gia. Lần này đến phiên hắn trực ca đêm, nghĩ đến việc đã hẹn với ông chủ lò rèn.

Trương Nguyên nói với Dương Tân: "Dương ca, ta đi lát rồi về, có ai hỏi thì bảo ta bị tào tháo rượt phải đi xí."

Dương Tân gật đầu: "Ừ, nhưng nhớ về nhanh đấy, sư phụ mà biết thì ta không đỡ được đâu."

"Biết rồi."

Trương Nguyên thừa lúc không ai để ý, vội vàng rời đi, nhanh chân đến lò rèn.

Lò rèn đã đóng cửa, Trương Nguyên đứng ở cổng, gõ vào tấm ván gỗ. Hắn đã thay bộ quần áo hộ viện, trốn ở góc tường, giờ vẫn mặc áo bông rách, đội mũ, cố ý che mặt.

"Ai đấy?" Ông chủ lò rèn cảnh giác hỏi.

Trương Nguyên hạ giọng: "Ta đây, đến lấy đồ."

Ông chủ lò rèn gỡ một tấm ván gỗ để người có thể nghiêng mình chui vào. Trương Nguyên đi vào: "Ông chủ, đồ của ta xong chưa?"

Ông chủ lò rèn trầm giọng: "Xong rồi, xong rồi, ngài xem đi."

Trương Nguyên nhìn ông ta lấy từ trong tủ ra hai tấm sắt, tổng cộng hơn hai mươi cân, vừa đủ che ngực và lưng, viền có lỗ nhỏ, dùng dây da trâu buộc lại, có thể mặc trực tiếp lên người. Còn chủy thủ thì Trương Nguyên vẽ theo kiểu dao quân dụng thường thấy ở kiếp trước, một bên có răng cưa rất sắc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play