“Chính là một mặt sau rất nhiều, rất nhiều số 0.” Trác Xán hiểu ý nhắc nhở, “Giống như ngài cho ta thiết lập giá trị may mắn.”
Miên Lễ đã hiểu, nhưng không hoàn toàn hiểu, dù sao thì cũng hiểu đại khái.
“Chuyên môn cho ta,” nam hài giơ bàn tay nhỏ xíu lên, “Vì sao còn có nhiều người như vậy?”
Hiện tại đang là giờ cao điểm, tuyến này còn chưa tính là đông người, Trác Xán nghĩ, chờ lát nữa đổi sang tuyến đi trung tâm thành phố mới là ác mộng.
Hắn thuận miệng nói bừa: “Bởi vì mọi người đều muốn chiêm ngưỡng dung nhan tôn quý của ngài.”
“Lễ Lễ đâu phải ai phàm nhân nào cũng có thể thấy.” Nếu không phải câu này được thốt ra từ một đứa bé ba tuổi, thì thật sự là đáng ăn đòn. Bất quá câu tiếp theo của cậu bé còn kinh khủng hơn, “Bảo bọn họ biến mất đi.”
Miên Lễ giơ bàn tay nhỏ vạn năng của mình lên, đang muốn vẫy vẫy, Trác Xán sợ đến mồ hôi lạnh túa ra.
Tiểu thần tiên này vung tay lên đâu phải là đùa, nếu thật sự khiến cho toàn bộ người trong tàu biến mất, không dám tưởng tượng thế giới sau khi đến trạm sẽ loạn thành cái dạng gì.
Dũng sĩ Trác Xán cứu vớt thế giới vội vàng ngăn cản: “Ấy ấy ấy, đừng đừng đừng, thần minh đại nhân, đừng mà, sống chung hòa bình không tốt sao?”
Miên Lễ còn chưa kịp nói gì, một nam sinh dáng vẻ học sinh trung học bên cạnh bỗng nhiên đứng lên: “Chú ơi, chú ngồi đi ạ.”
Trác Xán ngẩn người, không kịp phản ứng lại tiếng “Chú ơi” này là gọi mình.
Lớn như vậy rồi chưa từng được nhường ghế, hắn vừa tức giận vì đứa nhỏ này không biết nhìn người, vừa có chút được sủng ái mà kinh hãi: “Không cần không cần, cháu ngồi đi cháu ngồi đi.”
Nam sinh lắc đầu, bà lão bên cạnh cũng khuyên: “Cậu ôm đứa bé, đứng không an toàn, mau ngồi xuống, đừng làm ngã đứa bé.”
Hại, hóa ra không phải vì mình.
Mới thế này mà đã được thơm lây ánh hào quang của thần tiên rồi à?
*
Miên Lễ xét về tổng thể thì cũng là tóc vàng mắt xanh, hơn nữa còn có mái tóc xoăn tít, lớn lên lại đáng yêu, trong đám đông quá nổi bật.
Xung quanh đều nhìn qua, thậm chí có người giơ điện thoại lên chụp.
Tiểu thần tiên khả năng chỉ nặng vài cân, bế lên cũng không tốn sức, Trác Xán một tay nắm vòng treo vẫn đứng vững, bất quá theo nguyên tắc có ghế không ngồi là ngốc, hắn nói cảm ơn rồi ngồi xuống, đặt tiểu thần tiên lên đùi.
Bà lão vừa nhìn đã biết là kiểu người thích ôm cháu nội và thúc giục mọi người xung quanh ôm cháu nội, lập tức thân thiện bắt chuyện: “Thằng bé này lớn lên khôi ngô quá, trẻ con nước ngoài à? Biết nói tiếng Trung không? Mấy tuổi rồi?”
“Ba tuổi, biết nói.”
Bà cười lộ ra những nếp nhăn hiền từ, nhoài người qua trêu Miên Lễ: “Ngoan nào, đây là ai của con?”
Miên Lễ và Trác Xán nhìn nhau, hai người bọn họ… Đây tính là quan hệ gì nhỉ?
Miên Lễ chợt lóe linh quang: “Là phó…”
Trác Xán vội che miệng cậu bé lại.
Những người xung quanh đều nhìn sang với ánh mắt kỳ lạ, thầm nghĩ người trẻ tuổi bây giờ dạy con thế nào vậy.
Miên Lễ trừng mắt nhìn hắn: “Làm gì thế?”
Mỗi lần tiểu gia hỏa chất vấn đều dùng ngữ điệu này, khiến Trác Xán liên tưởng đến meme vịt Call “Làm gì vịt”, tức giận tròn vo xù lông, hay là hôm nay chọn cho cậu bé một bộ đồ vịt con nhỉ…
Không đúng, lạc đề rồi.
Trác Xán hạ giọng: “Kami-sama, ngài không thể gọi ta là người hầu ở bên ngoài được.”
“Vì sao?”
Trác Xán giở lại chiêu cũ: “Chỉ có ngài có người hầu, người khác không có, nhân loại sẽ ghen tị đó.”
Miên Lễ bĩu môi: “Nhân loại vì sao lại phiền phức như vậy?”
Vẻ mặt ủy khuất này quá thú vị, Trác Xán rất muốn xoa đầu cậu bé, nhớ đến bài học lần trước nên vẫn không động tay: “Nhân loại chẳng phải là sinh vật ngài nặn ra sao? Sao lại chê chúng ta phiền phức?”
Miên Lễ mở to đôi mắt to ngập nước, dường như muốn phản bác lại câu này, nhưng cuối cùng không nói ra.
Chương 7: Ngàn Vàng Khó Mua
Chương 7: Ngàn Vàng Khó Mua
Bà lão xuống xe ở trạm vừa rồi, người vừa ngồi xuống lại là một tiểu tỷ tỷ đeo tai nghe trông rất lạnh lùng, vẻ mặt “người sống chớ lại gần”, tuyệt đối sẽ không nói chuyện với trẻ con.
Trác Xán nhẹ nhàng thở ra, cho rằng chủ đề này đã qua.
Không ngờ im lặng hồi lâu, Miên Lễ lại hỏi: “Vậy Lễ Lễ nên gọi anh là gì?”
Thật sự làm khó Trác Xán.
Từ khi quen biết, hai người đã ngấm ngầm nghĩ ra không ít cách xưng hô:
Hắn gọi cậu bé là tiểu đường đậu, tiểu thần tiên, kami-sama, tạp mật tương, Chủ Thần đại nhân;
Cậu bé gọi hắn là tín đồ, nhân loại, ngốc, phàm nhân, người hầu, ca ca.
…… Gia?
Trác Xán vẻ mặt nghiêm túc: “Hay là cứ gọi ca ca đi, được không?”
Miên Lễ nhíu mày: “Không được.”
Trác Xán cũng nhăn mặt như mướp đắng: “Vì sao?”
“Bởi vì chỉ khi làm nũng mới được gọi ca ca.”
“Khi nào thì làm nũng?”
“Thì là… Lúc muốn cái gì đó đó.”
Uy uy trẻ con không thể thực dụng lợi như vậy nha.
Xem ra Miên Lễ thường xuyên dùng chiêu làm nũng này để đổi lấy những thứ mình muốn, cũng như trốn tránh những thứ không muốn (ví dụ như ăn rau xanh).
Trác Xán nghiêm trọng hoài nghi đám người áo trắng bên cạnh Chủ Thần, đặc biệt là người đứng đầu, đều bị chiêu này của cậu bé thu phục.
Cũng không phải là không thể lý giải.
Thử nghĩ xem, có một thiên sứ nhỏ tuyết trắng đáng yêu, vây quanh chân bạn bay tới bay lui, nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo bạn, đung đưa qua lại, ngọt ngào gọi bạn “ca ca”, vẻ mặt vô tội thiên chân, đôi mắt to màu caramel chứa đầy mong chờ và khát vọng…
Có thể không đáp ứng sao? Cho dù là bất kỳ yêu cầu nào?
Bạn sẽ muốn cho cậu bé cả thế giới này.
Nhưng thông minh như Trác Xán, nhất định không thể bị vẻ bề ngoài thiên sứ của tiểu ác ma này lừa gạt.
“Vậy cứ gọi ca ca đi, em muốn ăn gì ngon, anh đều sẽ đáp ứng nha.”
Nghĩ đi nghĩ lại thì một đứa bé ba tuổi cũng không có nhiều yêu cầu, Trác Xán dụ dỗ nói: “Bao gồm cả cái kia, ừm, ‘giòn giòn ngọt ngọt đó’.”
Bất quá thần dù sao cũng là thần, giữ vững điểm mấu chốt, không dễ dàng bị hủ hóa, bàn tay nhỏ xíu lắc ngang như trống bỏi: “Không muốn không muốn.”
“Vì sao chứ…”
Trác Xán thực thất bại. Anh là con một, khi còn nhỏ con cái của bạn bè cha mẹ đều lớn hơn anh, anh vẫn luôn muốn có một đứa em trai hoặc em gái, thể nghiệm cảm giác được gọi là ca ca.
Mãi mới có một tiểu đường đậu manh hóa từ trên trời giáng xuống, ngoại trừ tính tình hơi hư một chút, thì hoàn toàn phù hợp với tưởng tượng của anh về một đứa em trai.
Kết quả tiểu đường đậu lại không muốn gọi ca ca.
Trác Xán à Trác Xán, mày cũng quá xui xẻo rồi đi?
Đỉnh đầu bỗng nhiên im lặng, Miên Lễ ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trác Xán.
Trong thời gian ngắn ngủi ở chung, ấn tượng mà nhân loại để lại cho cậu bé là nói rất nhiều, tính tình rất tốt, cũng hay cười, tuy rằng ngốc nghếch, nhưng cậu bé cũng không chán ghét khi ở cùng anh.
Sự yên tĩnh đột ngột ngược lại khiến cậu bé thấy kỳ quái.
Tiểu hài tử vẫn còn nhớ Trác Xán đã nói ở bên ngoài không được bay cũng không được lơ lửng, vặn vẹo người, khẽ khàng dùng một chút thần lực, vặn mình thành chính diện, quỳ gối trên đùi Trác Xán xem anh.
Khóe mắt Trác Xán rũ xuống, khóe miệng cũng hạ xuống, vừa nhìn đã biết là không vui.
Tiểu thần tiên nghiêng đầu phân biệt cảm xúc của nhân loại.
Trác Xán vẻ mặt bị thương, đến giọng nói cũng yếu đi: “Vì sao không gọi ca ca?”
Tiểu thần tiên vươn bàn tay mũm mĩm, nắm lấy mặt nhân loại kéo ra một cái mặt quỷ, rồi tự mình lè lưỡi: “Bởi vì Xán Xán là đồ ngốc!”
“Ai ngốc hả… ‘Xán Xán’?” Trác Xán lập tức hồi đầy máu sống lại, kinh hỉ nói, “Ê, vừa rồi em có phải gọi anh là ‘Xán Xán’ không? Đây là cách xưng hô mới mà em nghĩ ra sao?”
Tiểu hài tử lại không chịu thừa nhận vừa rồi mình đã gọi như vậy, ngạo kiều quay đầu đi, cái đuôi trong quần áo lặng lẽ vẫy vẫy.
Hừ.
Nhân loại quả nhiên đều là đồ ngốc.
*
Có hai loại cách nói, một là người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân, một loại khác là người đẹp mặc gì cũng đẹp.
Trước kia Trác Xán không biết câu nào đúng hơn, rốt cuộc anh vừa không phải là kiểu người trời sinh đẹp đến phát sáng, cũng không có khả năng trang điểm biến hóa cao siêu.
Mãi đến hôm nay dẫn Miên Lễ đi thử quần áo, tiểu thần tiên mặc kệ là mặc phong cách cool ngầu, hay là đi theo con đường ngoan ngoãn, làm cosplay kỳ quái, trang phục động vật nhỏ mềm mại đáng yêu, thiên sứ ác ma đều hợp, bộ nào cũng đẹp.
Áo này không tệ.
Đôi giày kia cũng đẹp.
Hay là tiện tay lấy luôn cái mũ bên kia nhỉ?
Ôi cái khăn quàng cổ này hợp với màu tóc của cậu bé quá…
Lúc này anh mới hiểu được tâm lý của các mẹ bỉm sữa suốt ngày khoe con trên mạng, cũng như các cô bé thay đồ cho búp bê: Khi bạn có được một con búp bê Tây Dương tinh xảo xinh đẹp như vậy, quan trọng nhất là nó còn sống, thật sự rất khó nhịn xuống mà không trang điểm cho cậu bé!
Tay trái của Trác tiên sinh kẹp một đống túi mua hàng dày cộp, tay phải cầm một tờ giấy dài, trong lòng rỉ máu.
Trác Xán kỳ thật là một người rất tiết kiệm, một trạch nam điển hình, hơi sợ giao tiếp, cơ hồ không có chi tiêu xã giao. Công việc bận rộn, thú vui lớn nhất cũng chỉ là thỉnh thoảng mua game PC, nạp tiền game mobile.
Tuy rằng không có đối tượng nên một người ăn no cả nhà không đói, nhưng sống một mình ở thành phố lớn cũng không dễ dàng, có thể tiết kiệm thì cứ tiết kiệm. Vào đại học anh cần cù làm thêm để kiếm học bổng, không đòi tiền cha mẹ, làm việc gần hai năm, tốt xấu cũng có chút của cải mỏng manh.
Ba tháng trước bị tiểu hài tử cuốn vào dị thế giới, tiền lương một xu cũng không có, tuy rằng công ty rộng lượng không đuổi việc anh, nhưng đành phải tự bỏ tiền công tác.
Anh làm trâu làm ngựa cho người ta làm công hai năm tích cóp, tiểu thần tiên chỉ một câu, khiến anh tiêu xài như nước, thật sự là tiền vào như kéo sợi, tiền ra như núi lở…
Kami-sama, đại ân đại đức của ngài xin đừng quên đó nha!
*
Là một cậu bé ba tuổi, Miên Lễ rất có chủ kiến, không cần trang phục có sẵn, cũng không cần người bán hàng tư vấn, tất cả đều tự mình lựa chọn.
Không thể không thừa nhận, gu thẩm mỹ của thần đích xác tốt hơn, vốn dĩ khuôn mặt nhỏ nhắn đã đủ tinh xảo, được quần áo mới tôn lên quả thực lấp lánh sáng lên.
Chiếc áo phông cũ kỹ mà Trác Xán tạm thời mặc cho cậu bé, sớm đã bị quên lãng ở một góc xó xỉnh nào đó trong phòng thử đồ.
Nói đến phòng thử đồ, ban đầu Trác Xán còn có chút lo lắng Tiểu Thần Minh có tự mặc được quần áo không, nếu không, anh phải giúp cậu bé thế nào?
Tay đứa bé mềm nhũn như vậy, cho dù là thần, anh cũng sợ mình lỡ tay làm gãy mất.
Cũng may, Miên Lễ hoàn toàn không khiến anh phải nhọc lòng.
Không phải bởi vì cậu bé giống như những đứa trẻ hiểu chuyện khác tự biết mặc quần áo, mà là cậu bé có thể dùng thần lực thao túng chúng, kim quang vờn quanh, xoay tròn lưu động theo một quy luật về cùng một hướng, chờ đến khi tiêu tan, trang phục mới từ đầu đến chân đã chỉnh tề và vừa vặn.
Những đứa trẻ khác phải khóc nháo mười mấy phút mới có thể mặc xong, cậu bé chỉ cần vài giây là hoàn thành.
Mỗi lần ôm Miên Lễ ra ngoài, nhân viên cửa hàng đều sẽ nhìn với ánh mắt tán thưởng “thật là biết cách dạy con”.
…… Trác Xán cảm thấy có gì đó sai sai.
Nếu thần lực tốt như vậy, sao ngài không tự biến ra một bộ, muốn thay đồ gì cũng được, còn cần tôi chi tiền làm gì?
Mắng thầm cũng chỉ có thể để trong lòng, tiền đều đã trả nhãn cũng đã cắt, không thể trả lại.
Thời trang trẻ em bây giờ cũng thật đắt, chỉ có chút vải vụn mà dám bán giá trên trời, Miên Lễ tùy tiện một bộ cũng bằng nửa tủ quần áo của anh.
Trác Xán cảm thấy mình thật sự là đầu óc bốc hỏa, chưa nói đến đơn giá, anh mua nhiều như vậy, nhỡ đâu Chủ Thần đại nhân ngày nào đó đột nhiên về thế giới của mình, anh phải xử lý thế nào với đống thời trang trẻ em này, đem đi bán sỉ hay là làm từ thiện? Đều lỗ nặng.
Nhưng khi anh trông thấy đôi mắt lấp lánh của Miên Lễ nhìn quần áo mới, trong lòng lại không nhịn được mềm nhũn.
Thôi thì, đời người khó có khi xúc động tiêu xài một lần, ngàn vàng khó mua thần vui vẻ.
Hy vọng đám người áo trắng đến đón Chủ Thần, nhìn thấy cậu bé được mình chăm sóc tốt như vậy, sẽ thưởng cho anh thật nhiều tiền công.
Đến nỗi Miên Lễ có thể sẽ đi, khi nào đi, anh không muốn nghĩ nữa.
*
Mua xong quần áo, bụng đói meo, Trác Xán dẫn Miên Lễ lên tầng cao nhất của trung tâm thương mại ăn cơm.
Xét thấy thân phận đặc thù của tiểu hài nhi, anh không muốn đi những nơi quá đông người, đáng tiếc hôm nay thứ bảy, nơi nào cũng chật ních, cửa hàng nào cũng xếp hàng dài. Trác Xán chỉ có thể chọn một nơi trông có vẻ tốc độ nhanh nhất.
Anh ngồi ở cửa tiệm, Tiểu Thần Minh tôn quý không muốn chạm đất, nên ngoan ngoãn ngồi trong lòng anh chơi ngón tay.
Trên ghế bên cạnh ngồi mấy bà mẹ trẻ, có đứa trẻ khóc nháo, có đứa trẻ chạy lung tung, còn có mấy người ôm điện thoại cứng đờ không buông tay.
Các bà thấy Miên Lễ ngoan ngoãn như vậy, không khỏi hâm mộ: “Đứa bé này được dạy dỗ thế nào vậy?”
“Ôi chao, ba cũng trẻ quá.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT