Đứa bé trai ăn hết ba cái bánh ngọt nhỏ, đôi mắt mong chờ nhìn Trác Xán, dường như vẫn còn muốn nữa.
"Ngon chứ?" Trác Xán hỏi.
Đứa bé gật gật đầu.
Thần sau khi thoát khỏi thế giới toàn năng, nhìn dáng vẻ thì không có khả năng lập tức trở về, vậy thì ở lại nơi này, trên địa bàn của loài người phải nghe theo hắn.
Trác Xán yên tâm hơn, lại mở thêm một gói bánh, chia mỗi người (thần) một nửa, hương vị caramel ngọt ngào tràn ngập đầu lưỡi, có lẽ là mỹ vị chưa từng có ở thế giới khác.
Cho dù có, đám người áo trắng kia cũng sẽ lấy lý do "sâu răng", "không cao lớn", "dễ kén ăn" mà không cho Chủ Thần ăn sao?
Hắn nhìn vẻ mặt thỏa mãn nhồm nhoàm của đứa bé, trên mặt còn dính chút vụn bánh.
Dù là thần tiên, cũng chỉ là một đứa trẻ con ba tuổi thôi mà.
*
Trẻ con vốn dễ bị phân tâm.
Thần cũng mặc kệ mình còn có thể trở về hay không, sau khi ăn hết bánh quy, liền yêu cầu tín đồ này đem tất cả đồ ăn ngon trong nhà lấy ra cúng phụng.
Trác Xán: Hướng đi này hình như không giống với tưởng tượng của mình.
Ai bảo hắn là người mang vị thần này đến đây cơ chứ.
Trác Xán đành nhận mệnh đứng lên, chuẩn bị đi xem phòng bếp, thì vạt áo bị kéo lại.
Hắn cúi đầu, đứa bé trai kiễng chân, mong chờ giơ hai tay về phía hắn.
Trác Xán, một chàng trai độc thân thẳng đuột, vẻ mặt khó hiểu: "Hả?"
"Ôm ta một cái nha ~"
Giọng trẻ con mềm mại như làm nũng, nhưng những lời tiếp theo lại chẳng liên quan gì đến nũng nịu.
"Ta muốn kiểm tra xem nơi ở tiếp theo của bản đại nhân có đạt tiêu chuẩn hay không."
Trác Xán: Ngài đã chấp nhận thiết lập này rồi sao.
Còn "Bản đại nhân", đại nhân ư? Rõ ràng chỉ là một đứa nhóc con.
Thôi được, thần nói gì thì là thế ấy.
Trác Xán cúi người bế đứa bé lên, rất nhẹ, dù là một gã trạch nam ít vận động như anh thì việc ôm một tay cũng không thành vấn đề, vì vậy Trác Xán để đứa bé ngồi hẳn lên một bên cánh tay mình, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang xuất phát.
Phòng khách, kiểm tra.
Phòng ngủ, kiểm tra.
Phòng bếp, phòng tắm, ban công...
Sau khi nghiệm thu xong xuôi, Trác Xán kiên nhẫn hỏi: "Thế nào, ngài còn hài lòng không?"
"Tạm tạm thôi." Thần vốn chẳng để tâm đến chuyện đó, "Tín đồ, ta còn muốn ăn cái kia."
"Cái nào?"
"Cái vừa nãy." Tiểu gia hỏa dùng ngón trỏ chỉ, cố gắng miêu tả, "Bên ngoài giòn giòn, bên trong ngọt ngọt."
Chắc là nói đến gói bánh quy caramel kia, có nhân caramel, ngọt ngào như đôi mắt của vị thần.
"Được được được, ta dẫn ngươi đi tìm."
Xem ra, hắn đã tìm được món đồ yêu thích đầu tiên.
Chào mừng đến với thế giới hiện thực, thần minh đại nhân.
*
Bánh quy caramel là đồ Trác Xán mua online được tặng kèm, không biết còn thừa không, anh lục tung cả nhà.
Trác Xán tìm thấy niềm vui bất ngờ từ ngăn tủ dưới cùng, vừa định gọi Chủ Thần đến thì đột nhiên nhận ra mình còn chưa biết tên ngài.
Thần có tên không nhỉ?
Anh quay đầu, hỏi đứa bé với đôi mắt đầy mong chờ: "Ngài tên là gì?"
Trước đây Chủ Thần từng nói "Lily cũng muốn nếm thử" khi thèm rau xanh trong bát của anh, Trác Xán thử hồi tưởng.
"Lệ Lệ? Lily? Chẳng phải là tên của bé gái sao? Ngươi là bé gái à?"
"Là Lễ Lễ!" Tiểu thần tiên phồng má bay đến trên tủ, giở lại trò cũ, vẫy vẫy tay, gói bánh quy trực tiếp bay đến tay hắn.
Hắn vừa mở bánh vừa nhấn mạnh: "Ta là thần, không phải bé gái."
Có gì khác nhau sao?
Thần thấy vẻ mặt không tin của Trác Xán, cũng lười giải thích, rôm rốp cắn bánh quy, dứt khoát nhét thẳng thông tin tên vào não anh.
Miên, Lễ.
Rõ ràng không có bất kỳ hình ảnh, âm thanh, văn tự nào, Trác Xán vẫn tiếp nhận được thông tin này.
Đây là sức mạnh của kami-sama sao?
Vậy Chủ Thần đại danh là Miên Lễ, tự xưng là Lễ Lễ, đó chính là nhũ danh, gọi lên nghe líu ríu líu ríu, như tiếng hát, còn rất đáng yêu.
Trác Xán hỏi: "Ngươi biết chữ không?"
Miên Lễ ngồi xuống trên tủ, lắc lắc chân: "Không biết nha."
"...Vậy ngươi làm sao biết ta nói sai!"
Đứa bé trai nhăn cái mũi nhỏ: "Ta chính là biết đó."
"Được, ngươi biết, ngươi biết." Trác Xán bắt chước giọng sữa của đứa bé, trêu hắn, "Vậy ngươi có biết ta tên là gì không?"
Khi gặp mặt, người áo trắng đã nhắc đến tên anh rất nhiều lần, nhưng Trác Xán không nghĩ thần sẽ phân tâm nhớ kỹ chi tiết nhỏ nhặt như vậy.
Hơn nữa, tên anh phức tạp như vậy, nhớ được phát âm cũng chưa chắc biết viết thế nào.
Miên Lễ vẫy tay: "Lại đây."
Trác Xán bước tới.
Miên Lễ đặt bánh quy xuống bên cạnh, giống như lần tiễn anh vui vẻ trước đó, xòe năm ngón tay đặt lên trán anh, ngón tay còn lưu lại hương caramel.
Dựa theo kinh nghiệm xem phim tiên hiệp trước đây, Trác Xán không nhắm mắt, nghĩ bụng, chắc là phải hợp lại các huyệt vị trên mặt gì đó, nhưng tay Miên Lễ quá nhỏ, chỉ đủ che trán.
Tuyệt đối không phải vì mặt anh lớn.
Mỗi khi Miên Lễ "phát công", một lực lượng vô hình sẽ tạo ra một chút môi giới hữu hình.
Ví dụ như tản mát ra ánh vàng nhạt xen giữa màu tóc và màu mắt, ví dụ như Trác Xán có thể cảm giác được bộ phận trán bị chạm vào hơi nóng lên.
Tình hình này khiến Trác Xán đặc biệt ý thức được một điều, đứa trẻ trước mắt cao bằng bắp chân mình, bàn tay còn chưa to bằng bàn tay anh, thật sự là một vị thần không hơn không kém.
"Tên phàm nhân là Trác Xán." Miên Lễ rụt tay về, theo lẽ thường mà nhấn mạnh, "Ta đương nhiên là thần."
May mà hắn là thần, nếu không đứa trẻ ba tuổi sao có thể biết chữ "Xán".
Đừng nói ba tuổi, ngay cả Trác Xán bản thân, trước năm lớp ba tiểu học cũng không biết viết tên mình, luôn dùng "Xán" giản thể thay thế.
...Ủa?
"Ta không nói ngươi không phải —— ai từ từ, ngươi làm sao có thể biết ta đang nghĩ gì?!" Trác Xán kinh hãi.
Miên Lễ nhìn anh, không nói gì. Không chỉ không nói gì, còn không vui.
Hèn mọn Tiểu Trác online sửa sai: "...'Ngài'."
"Thần sẽ nghe tiếng lòng của con dân, đúng lúc mà chỉ dạy."
Miên Lễ rất nghiêm trang, nếu bỏ qua vụn bánh quy trên mặt.
Bản thân câu nói không có vấn đề gì, Trác Xán không phải chưa từng nghe những lời răn dạy tương tự.
Nhưng khi nó được thốt ra từ miệng một đứa trẻ ba tuổi, còn nề nếp, thì lại vô cùng gượng gạo, như đang học thuộc lòng.
Trác Xán thậm chí hoài nghi hắn có biết ý nghĩa của lời này hay không.
"Vậy mọi người đều cầu nguyện... À không, cầu ngài cái gì?"
"Nhiều lắm." Miên Lễ nhíu mày, dùng trí nhớ siêu cường của thần minh phục hồi nguyên trạng không sót một chữ, "Có người nói, 'Thần ơi, xin ngài, hãy cho con sống sót'; có người nói, 'Ông trời, ngài thật sự hận con'; có người nói, 'Thượng đế ơi, điều này thật tuyệt vời, anh yêu, mau ——'"
Trác Xán giật mình kinh hãi, vội vàng che miệng hắn lại: "Ai lại dạy trẻ con nói những lời này!"
Đệ 05 chương Thần hiện tại còn
Đệ 05 chương Thần hiện tại còn
Không phanh lại thì là phạm tội.
Trác Xán tin rằng hắn thật sự có thể nghe được tiếng lòng của toàn dân, nếu không thì những người áo trắng cổ hủ kia sao có thể mặc kệ lũ người ngu ngốc lầm đường lạc lối Chủ Thần đại nhân tôn quý của bọn họ như vậy?
Mẹ ơi, nếu những con người ngu ngốc kia biết rằng lời cầu nguyện, cầu cứu, mắng mỏ, thậm chí là cái kia, đều bị một đứa trẻ ba tuổi nghe thấy, thì có xấu hổ đến đập đầu xuống đất không?
Chỉ cần tưởng tượng một chút thôi, bệnh xấu hổ thay người của Trác Xán đã muốn tái phát rồi.
Nói đi thì nói lại, anh cả ngày vào sinh ra tử, tồn tại đã là một việc khó khăn rồi, dù may mắn qua cửa cũng mệt mỏi đến muốn chết, sợ tích phân không đủ để đổi đạo cụ và thăng cấp, lo lắng sợ hãi rằng quan tiếp theo sẽ không may mắn như vậy —— những người này làm sao còn có tâm trí rảnh rỗi để nghĩ những chuyện lung tung khác vậy?
Đối tượng đều tìm ở đâu ra? Sao anh không ngộ...
Ách, không đúng, lạc đề rồi.
Trác Xán lắc đầu, xua tan những suy nghĩ lạc đề trong đầu.
Còn về Miên Lễ, hắn không hiểu ý nghĩa của câu cuối cùng vừa rồi, nhưng không thích hành động đi quá giới hạn của loài người, gạt tay Trác Xán ra, lại một lần nữa không vui mà nhấn mạnh: "Ta không phải trẻ con, nhớ chưa!"
Trác Xán giơ hai tay lên đầu hàng: "Xin lỗi xin lỗi, kami-sama, tôi không dám nữa."
"Thái Sơn là... Thôi, cái đó không quan trọng." Trác Xán hiểu, giải thích cũng không xong, Tiểu Thần Minh mới đến còn hỏi vì sao nhiều hơn mười vạn câu, biện pháp tốt nhất là lập tức chuyển chủ đề, "Kami-sama, tôi có một yêu cầu nhỏ được không?"
Nhìn tín đồ này cúng tế món cống phẩm phi thường mỹ vị, Miên Lễ rộng lượng đồng ý.
Trác Xán yếu ớt giơ tay: "Ngài có thể đừng nghe tôi đang nghĩ gì được không?"
Miên Lễ chưa từng nghe qua yêu cầu như vậy, đôi mắt trợn to như chuông đồng, nếu hắn có tai thỏ thì chắc hẳn đã dựng thẳng đứng lên: "Vì sao?"
"Bởi vì, ách, bởi vì..." Trác Xán không cảm thấy có thể thảo luận quyền riêng tư trước mặt một đứa trẻ ba tuổi, dù đối phương là thần, hiên ngang lẫm liệt, "Bởi vì tôi là đồ ngốc. Ngài không muốn nghe ý tưởng của đồ ngốc chứ? Sẽ khiến ngài cũng biến ngốc đấy, tuyệt đối không được đâu."
Miên Lễ nghĩ nghĩ, hắn nói có lý.
Hắn là thần minh cơ trí, quyết không thể bị loài người liên lụy.
"Vậy là xong rồi á?" Trác Xán bán tín bán nghi, "Ngài hiện giờ không nghe thấy tôi nghĩ gì?"
"Ta đóng cửa thông đạo." Miên Lễ không thích bị nghi ngờ, "Thần không lừa người."
Để thí nghiệm mức độ đáng tin, Trác Xán nghĩ rất lớn tiếng trong lòng, Miên Lễ là đồ ngốc, Miên Lễ là đồ ngốc, Miên Lễ là đồ ngốc.
Nghĩ ba lần.
Cái tên ngốc kia say mê với bánh quy mỹ vị, hoàn toàn không có dấu hiệu bị mạo phạm.
Quả nhiên như hắn nói, thần không lừa người, lại nói đến làm được.
Trác Xán yên lòng.
*
Thân là thần, về lý thuyết sẽ không bị sâu răng, béo phì, tam cao linh tinh, những tật xấu đó chỉ có ở thân thể yếu ớt của loài người, vì vậy Trác Xán đặt tất cả đồ ăn vặt trước mặt Miên Lễ để hắn từ từ chọn, còn mở iPad chiếu 《Tiểu X Bội X》, thứ vũ khí lợi hại để dỗ trẻ con.
Tiểu đường đậu quả nhiên bị thu hút sự chú ý, vừa ăn vừa xem, Trác Xán an tâm đi quét dọn căn nhà mấy tháng chưa dọn của mình.
Trên bàn sách phủ một lớp bụi dày, Trác Xán hậu tri hậu giác ý thức được, chỗ tiểu thần tiên đang ngồi chẳng phải đều là bụi sao?
Anh vội vàng quay trở lại phòng khách, khi nãy mặt đối mặt không để ý, lúc này đứng xa mới phát hiện, Miên Lễ mông cũng chưa hoàn toàn dựa vào ghế sofa, nửa trôi nổi, hơn nữa quanh thân có một tầng ánh vàng nhạt, vòng bảo hộ dường như ngăn cách hắn với trần thế dơ bẩn.
...Quả thực là gian lận.
Trác Xán đột phát kỳ tưởng, nếu Miên Lễ có nhiều thần lực như vậy, có thể giúp anh dọn dẹp nhà cửa được không?
Anh nhớ đến việc hắn ban cho hoàng đế trang bị mới, thôi đi, nhỡ đâu một kiện thu hồi đạo cụ, anh từ nay về sau ngủ ngoài đường thì khổ.
Vậy thì mệt lớn, tiền thuê nhà đã đóng đến sang năm, đoạn đường này tốt, không hề rẻ, qua ba tháng không ở anh đã thấy xót tiền rồi.
Trác Xán đeo tai nghe mở nhạc rock and roll, tay trái cầm chổi tay phải cầm giẻ lau cùng nhau tới.
Anh không ghét làm việc nhà, ngược lại cảm thấy đó là cách xả stress rất tốt của dân văn phòng.
Mỗi lần quét dọn anh đều toàn tâm toàn ý, hết sức chuyên chú, cách biệt với thế nhân.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, rất nhanh đã vứt bỏ cái gì dị thế giới, cái gì Chủ Thần ra sau đầu, thỏa thích đổ mồ hôi lao động.
"...?"
"..."
"!!"
Hình như có tiếng gì đó.
Trác Xán tạm dừng nhạc, yên tĩnh vài giây, mơ hồ nghe thấy tiếng thở hổn hển của 《Tiểu X Bội X》 vọng ra từ phòng khách.
Xem ra là nghe nhầm.
Anh tiếp tục mở nhạc, đang định xoay người thì suýt đụng phải một... tiểu oa nhi đang lơ lửng giữa không trung.
"Má ơi ——!!!"
Gặp quỷ là giả, thấy không phải người, là thật.
Miên Lễ bay đến trước mặt anh, thật sự không thể lý giải được vì sao con người lại có thể ngốc nghếch như vậy, nói nhiều lần như thế rồi mà vẫn không nhớ.
Hắn chống eo, vẻ mặt hung dữ: "Ta là thần, không phải má ơi."
Trác Xán kinh hồn bạt vía: "Ngài sao lại tự mình đến đây?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT