Sáng sớm sương giăng, khói bếp lẩn khuất, chim hót oanh ca, chó sủa gà gáy, đúng là lúc dân làng lên núi. Trời vừa hửng sáng, tốp năm tốp ba nông dân cùng thợ săn rủ nhau lên núi.

Trong đám người đó, Trương Đại Sơn vì chân bị tật, tụt lại phía sau. Hắn không dám vào sâu, chỉ men theo đường mòn nhặt nhạnh nấm và quả dại.

Trương Đại Sơn hái đến hăng say, đến khi đứng dậy thì đã không thấy bóng dáng ai. Trương Đại Sơn quanh quẩn tìm kiếm, nghĩ đến chân mình không tiện, còn vợ dại con thơ ở nhà, không dám đi tiếp, đang định vòng về thì trong rừng cây bỗng vang lên tiếng sột soạt.

Trương Đại Sơn giật mình, mặt cắt không còn giọt máu, tim treo trên cổ họng. Chờ hồi lâu, không thấy hổ báo sói lang nào nhảy ra từ bụi rậm, hắn mới hơi an tâm, dùng cây gậy khều khều vào bụi cỏ, liền thấy cách đó không xa nằm một... người?

Trương Đại Sơn sợ đến run bắn người, dụi dụi mắt, nhìn kỹ lại, aiya, đúng là người thật! Hắn vội vàng chạy tới, thấy người kia mặt mày thanh tú, y phục bất phàm, mặc loại vải tốt mà hắn chưa từng thấy, liền cho là công tử nhà giàu, lập tức cõng người lên lưng, chống gậy, xách giỏ xuống núi.

Dư An bị tiếng của một người phụ nữ đánh thức. Hắn muốn xoa đầu, lại phát hiện hai tay không điều khiển được. Hắn muốn đảo mắt nhìn xung quanh, lại phát hiện tầm nhìn chỉ dừng lại trên xà nhà cũ nát.

Tiếng người phụ nữ ngắt quãng truyền đến: "Đại Sơn, tiểu công tử mà anh cõng về đã không còn hơi thở."

Trương Đại Sơn lập tức luống cuống: "Thiến Nhi, vậy làm sao bây giờ? Lúc nãy tôi đâu biết hắn tắt thở, chỉ cho là hắn ngất đi."

Thiến Nhi nói: "Đừng nóng, mình mời Vương đại phu đến. Vương đại phu từng làm ở y quán trên trấn, để ông ấy chẩn trị xem sao, biết đâu lại cứu được. Hơn nữa Vương đại phu kiến thức rộng rãi, đến lúc đó còn có thể cho mình lời khuyên."

Trương Đại Sơn nghe thấy hợp lý, liền đồng ý, rất nhanh mời được Vương đại phu trong thôn đến.

Vương đại phu được mời vào nhà chính, nhìn thấy thiếu niên nằm trên ván lạnh cũng giật mình. Ông chưa từng gặp người nào có gương mặt không tì vết như vậy, khuôn mặt trắng đến mức so với công tử ca trên trấn, không, so với công tử trong huyện còn trắng hơn, lập tức ngồi xổm xuống bắt mạch, lại không ngờ người này không có mạch đập!

Vương đại phu cẩn thận nhìn lên, đôi mắt đen láy của thiếu niên đang không chớp mắt nhìn mình, dù là Vương đại phu kiến thức rộng rãi cũng bị dọa cho giật mình.

Tay càng thêm tỉ mỉ sờ mạch, cổ tay lạnh lẽo mà rất tinh tế, vẫn không có mạch đập. Vương đại phu cẩn thận xem xét một hồi, nhìn không ra nguyên cớ.

Trương Đại Sơn vội hỏi: "Vương đại phu, còn cứu được không?"

"Ta chưa từng gặp trường hợp này." Vương đại phu nói: "Nhưng nếu các người tin ta, thì hãy giao người này cho ta, ta mang đến huyện nha tìm nghĩa huynh ta. Nghĩa huynh ta có kiến thức hơn ta."

Vương đại phu suy đoán "người" nằm trên ván lạnh này, hẳn là không phải người, nếu không không thể nào thân thể cứng đờ lạnh băng, trên người lại không thấy nửa điểm vết thối rữa, vậy có thể thấy hẳn là một vật tinh xảo.

Vừa hay nghĩa huynh ông rất giỏi các kỹ xảo kỳ lạ, có lẽ biết đây là cái gì.

Trương Đại Sơn vội vàng gật đầu đồng ý. Vương đại phu cõng Dư An thở hồng hộc đi ra ngoài, rồi sau đó thuê xe bò đi vào huyện.

Dư An nhìn vị đại phu để râu trê này, thật sự không hiểu ra sao, sao mình lại ở đây? Ngày thường mình vốn đã là một tên trạch nam xã khủng, giờ lập tức nhìn thấy hai người lạ, sợ đến run cầm cập.

Hắn sợ bị người phát hiện, nhưng dọc đường Vương đại phu này cũng không nhận ra điều gì khác thường, Dư An hơi thở phào nhẹ nhõm.

Vương đại phu tìm được nghĩa huynh, một người đàn ông ngoài ba mươi, nhìn thấy "người" trên xe thì hai mắt sáng lên, kích động nói: "Hiền đệ, đây là đồ tốt đấy! Đây hẳn là con rối, chỉ là khác với rối gỗ, búp bê vải thông thường. Loại con rối này thủ công rất tinh xảo, chỉ người tay nghề cao mới có thể làm ra con rối giống người đến vậy."

Lúc này Dư An trải qua nửa ngày xóc nảy, đã sớm buồn ngủ nhắm mắt lại, tuy rằng trên mặt vẫn mở mắt, nhưng thực tế ý thức đã chìm vào giấc ngủ, vì vậy không nghe thấy lời của nghĩa huynh Vương đại phu.

Vương đại phu cũng kinh ngạc, không ngờ đây đúng là một con rối! Lúc trước ở nhà Trương Đại Sơn, ông chỉ suy đoán, không ngờ lại đoán trúng!

Không đợi Vương đại phu mở miệng, nghĩa huynh đã nóng lòng nói: "Hiền đệ, con rối này từ đâu mà có? Có thể nhường lại không?"

"Không giấu huynh trưởng, là người trong thôn ta lên núi phát hiện, tưởng là thiếu niên nên mang về nhà, sau đó gọi ta đến chữa trị. Ta thấy không ổn nên mang đến chỗ huynh đây." Vương đại phu nói: "Nếu huynh trưởng thích thì cứ tặng cho huynh trưởng, chỉ là vật này rốt cuộc không phải của tiểu đệ."

Người đàn ông hiểu ra, tỏ ý nguyện ý trả năm mươi lượng bạc để mua con rối. Vương đại phu nghĩ ngợi rồi đồng ý, ông trở lại thôn, đến nhà Trương Đại Sơn, kể lại mọi việc từ đầu đến cuối cho họ nghe, mấy người rất bất ngờ khi đó lại là con rối.

Vương đại phu lại đem năm mươi lượng bạc, một phân không nhiều, một phân không ít, giao cho Trương Đại Sơn. Nhà Trương Đại Sơn đâu đã thấy nhiều bạc như vậy, ai nấy mắt tròn xoe, cứng lưỡi, liên tục nói không dám nhận.

Vương đại phu chỉ bảo họ cứ nhận lấy, Trương Đại Sơn không biết làm sao, liền đem con gà con trong nhà cho Vương đại phu. Vương đại phu nhận lấy rồi cáo từ rời đi.

Nói về An Dương huyện, nghĩa huynh của Vương đại phu có được bảo bối như vậy, vội vã mang đến phủ huyện lệnh. Huyện lệnh cũng thích những đồ vật kỳ lạ này như ông, vốn định cùng nhau nghiên cứu thảo luận, nào ngờ huyện lệnh trực tiếp ra giá một trăm lượng.

Người đàn ông và huyện lệnh có quan hệ không tệ, trước đây ông từng cứu huyện lệnh vô ý rơi xuống nước, hai người nói chuyện một hồi, phát hiện đều thích kỹ xảo tinh xảo. Chỉ là huyện lệnh kín đáo thích, ngày thường không có bạn để cùng bàn luận, giờ có được một người tri kỷ, hai người thư từ qua lại, dần dần thân thiết.

Huyện lệnh nói: "Chúng ta bàn đi tính lại cũng vô ích, vật này chúng ta không giữ được. Nhân lúc tiểu hoàng tử đang ở đây, đem vật này dâng cho tiểu hoàng tử. Nếu tiểu hoàng tử thật sự thích, chắc chắn sẽ sai người nghiên cứu, đến lúc đó người nhiều, biết đâu lại nghiên cứu ra được."

Người đàn ông nghe thấy có lý, liền đồng ý. Huyện lệnh vội sai sư gia mang vật ấy đến chỗ tiểu hoàng tử.

Dư An tỉnh lại, trước mắt là một mảnh tối đen, hắn không kìm được hoảng hốt. Nhịn không được hối hận vì sao lúc nãy lại ngủ thiếp đi, tuy không thể cử động hay nói, nhưng tốt xấu còn có thể nhìn thấy bên ngoài.

Giờ thì tối đen như mực, không thấy gì cả, lại càng không biết đã xảy ra chuyện gì, một nỗi bất an dâng lên trong lòng, cứ thế này liệu hắn có chết đói không? Có chết ngạt không?

Khoan đã, tình hình rõ ràng không đúng, hắn rõ ràng đang ở nhà làm con rối cho đại gia bảng một, đại gia bảng một trả mười vạn, trước đặt cọc hai vạn, hắn muốn nhanh chóng lấy nốt số tiền còn lại, thức đêm làm việc, gần hoàn thành thì trước mắt tối sầm, liền mất ý thức.

Tỉnh lại lần nữa thì thấy xà nhà cũ nát, nghe thấy tiếng người nói chuyện, nghe thấy người phụ nữ nói muốn mời đại phu đến cho mình. Dư An rất cảm kích, nhưng đại phu cũng không giúp được gì, sau đó lại cõng hắn lên xe ngựa.

Dư An thấy xe ngựa mới ý thức được có điều không ổn, chưa kịp nghĩ nhiều thì một trận xóc nảy khiến đại não vốn đã trì độn của hắn càng thêm choáng váng, chỉ chốc lát sau đã ngủ thiếp đi, lần nữa tỉnh lại thì lại là tình cảnh này.

Dư An kêu lớn: "Cứu mạng cứu mạng, có ai không! Mau thả tôi ra ngoài!"

Không ai trả lời, Dư An nghẹn đỏ mặt, ra sức kêu một hồi, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, không khỏi miên man suy nghĩ: Chẳng lẽ những người này cứu không được mình, liền đem mình... chôn?

Nghĩ đến khả năng này, Dư An lập tức dựng tóc gáy. Ở trong chỗ này lâu, đừng nói nghẹt thở mà chết, hắn sợ rằng sẽ chết đói khát.

Ý nghĩ chưa dứt, hắn kinh ngạc phát hiện mình không khát cũng không đói bụng, điều này không thích hợp, quá không thích hợp.

Hắn nghĩ đến xuất thần, ánh sáng chợt hiện, ánh tà dương chiếu xuống, dừng lại trên má trắng nõn như ngọc của hắn.

Dư An không biết lúc này mình, giống như một đóa bạch ngọc lan đắm mình trong ánh xuân, mái tóc dài mượt như tơ liễu phất phơ, nhẹ nhàng bay múa, bay vào trái tim của mỹ thiếu niên trước mặt.

Dù đã thấy qua đủ loại đồ chơi, tiểu hoàng tử vẫn kinh ngạc, giống, quá giống, quả thực như một thiếu niên được điêu khắc từ ngọc bích.

Dù xuất thân hoàng tộc, hắn cũng chưa từng gặp con rối nào tinh xảo tuyệt diệu đến vậy.

Hắn không chắc chắn hỏi: "Đây là ai đưa tới? Thật sự là con rối?"

Tiểu thái giám A Viễn cung kính đáp: "Bẩm tiểu điện hạ, là một dân làng ở thôn Lâm Gia, huyện An Dương vào núi phát hiện, vốn tưởng là một thiếu niên, nên cõng về nhà, rồi tìm đại phu trong thôn đến chẩn trị. Đại phu họ Vương, trước đây mở một y quán trên trấn, chỉ là ít người đến khám bệnh, không mấy năm Vương đại phu liền về quê chữa bệnh cho dân làng."

"Nghe nói Vương đại phu có một nghĩa huynh, giỏi các kỹ xảo tinh xảo, nhận ra vật này là một con rối thủ công tinh xảo, xuất thần nhập hóa, giống như thật. Nên đem con rối giao cho huyện lệnh An Dương, huyện lệnh có được vật này, liền dâng lên cho ngài."

Tiểu hoàng tử ngắm con rối nằm nghiêng trong rương gỗ, ngũ quan tinh xảo như tranh vẽ, vài sợi tóc mai che đi góc cạnh, tăng thêm vài phần nhu hòa, có vẻ nghịch ngợm đáng yêu. Khác hẳn với những con rối khô khan, hai má bôi đầy phấn hồng thông thường. Dù chỉ lẳng lặng nằm trong rương gỗ, cũng cho người ta một cảm giác an nhiên tự tại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play