Pháp lực của Tống Lâm Lâm biến mất nhanh chóng, vốn dĩ nàng không có nhiều pháp lực, trong nháy mắt đã bị đối phương đoạt đi hơn phân nửa.

Cảm giác sắc nhọn đâm thủng da thịt, mang đến từng cơn đau đớn liên tục, hơi thở nóng rực dồn dập phả xuống.

Không biết qua bao lâu, đối phương cuối cùng cũng buông tay đang cưỡng ép nâng cằm Tống Lâm Lâm, hơi hơi thở dốc, buông nàng ra khỏi lòng ngực.

Trên cổ nàng lưu lại dấu vết đỏ ửng, yêu diễm, ướt át nở rộ, một giọt máu từ miệng vết thương chảy ra, tựa như một viên trân châu đỏ thẫm, trân châu lìa khỏi thân thể, theo làn da rơi xuống.

Chất lỏng đỏ tươi trong suốt, mang theo hương vị ngọt ngào.

Trì Thiên Ngưng không thể nào cự tuyệt sự hấp dẫn này, thuận theo ý nghĩ bản năng, liếm lấy giọt máu tươi kia.

“Ưm…”

Tống Lâm Lâm lại lần nữa run rẩy, bị đối phương đột ngột liếm một cái, đôi mắt đen lam của nàng phủ một tầng sương mù, đối diện với đôi con ngươi đỏ rực kia, tận mắt nhìn thấy đối phương vươn đầu lưỡi, liếm sạch máu chảy ra từ cổ mình.

Khóe miệng tái nhợt của Trì Thiên Ngưng dính vết máu đỏ tươi, đôi mắt đỏ lạnh băng giờ phút này tràn đầy dục vọng cùng mê luyến, nhìn chằm chằm Tống Lâm Lâm.

Thanh âm mang theo sự vui sướng rõ ràng: “Thơm quá…”

Tống Lâm Lâm đầu óc như muốn hôn mê, nhìn khuôn mặt kia, giờ phút này ngoài cảm giác có chút biến thái, đối phương cắn mình một ngụm, trong lòng nàng thế nhưng không sinh ra chút phẫn nộ nào.

Giống như bị cắn một ngụm cũng không thiệt thòi.

Nàng có chút xấu hổ nhìn Trì Thiên Ngưng, đưa tay sờ sờ miệng vết thương còn âm ỉ đau trên cổ, lắp bắp hỏi: “Ngươi… Ngươi làm gì đột nhiên cắn ta?”

Vừa bị cắn trong nháy mắt, tựa như bị rắn độc cắn vào mạch máu, cảm giác nghẹt thở khiến Tống Lâm Lâm cho rằng đối phương sẽ cắn đứt yết hầu mình ngay sau đó, nghĩ lại vẫn khiến nàng kinh hồn bạt vía.

Hơn nữa răng người rõ ràng không thể dễ dàng đâm thủng da thịt như vậy, quả nhiên, khi Tống Lâm Lâm được buông ra, liền thấy Trì Thiên Ngưng có hai chiếc răng nanh.

Nữ nhân này khẳng định không phải người!

Chẳng lẽ thật sự là yêu quái? Khó trách hai tên ma tu sớm chết kia gọi nàng là yêu nữ…

Người bình thường cũng không thể có mái tóc bạc mắt đỏ như vậy.

Trì Thiên Ngưng dùng ngón cái lau đi vết máu bên môi, không vội trả lời câu hỏi của Tống Lâm Lâm, ngược lại nhìn chằm chằm nàng vài giây, mới cất giọng không rõ: “Ngươi đang sợ hãi.”

Tống Lâm Lâm đương nhiên sợ, ánh mắt nữ nhân kia nói cho nàng biết, nàng thật sự muốn cắn chết mình!

Chỉ là không biết vì nguyên nhân gì, giữa chừng lại từ bỏ, nếu không vừa rồi chắc chắn nàng đã bị hút khô máu rồi.

Thấy Tống Lâm Lâm bị dọa đến run rẩy, Trì Thiên Ngưng hài lòng tiếp tục nói: “Nghiêm túc mà nói, là ta cứu ngươi. Nếu không, với tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, căn cơ chưa vững chắc của ngươi, sớm đã trở thành vong hồn dưới tay hai con kiến kia.”

“Đúng vậy.”

Tống Lâm Lâm gật đầu, nói ngay: “Ách… Cảm tạ ngài làm việc thiện, giơ cao đánh khẽ, đại phát từ bi cứu tiểu nhân yếu đuối này.”

“Vậy ngươi có biết, hai con kiến Hợp Thể kỳ kia, cuối cùng còn muốn tự bạo nội đan, kéo mọi người cùng chết…”

Trì Thiên Ngưng quấn một chuỗi tóc dài màu bạc quanh ngón tay, chậm rãi kể lại những gì Tống Lâm Lâm không chứng kiến, nói đến đây, đôi mắt đỏ tươi của nàng đảo một vòng: “Trạng thái của ta cũng không tốt, nhưng cứng rắn chống lại hai kẻ Hợp Thể kỳ tự bạo, vẫn không thành vấn đề.”

“Nhưng ta đã giúp ngươi hóa giải vụ tự bạo của hai người kia.”

Tống Lâm Lâm xấu hổ, nàng nghiêm trọng nghi ngờ rằng cứng rắn chống lại hai kẻ Hợp Thể kỳ tự bạo rõ ràng sẽ gây ra tổn thương lớn hơn việc hóa giải.

Nữ nhân này sao có thể nghiêm trang nói ra những lời này? Nói như thể là vì mình mà làm vậy.

Tuy rằng trong lòng thầm oán, Tống Lâm Lâm ngoài mặt không dám lộ ra bất kỳ biểu cảm nào không đúng, ra vẻ cung kính khiêm tốn.

Trì Thiên Ngưng bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, buông tay đang quấn tóc ra, nhìn chằm chằm vào cổ Tống Lâm Lâm, ngón tay nhẹ nhàng xoa vào vết cắn, Tống Lâm Lâm mẫn cảm theo bản năng rụt cổ lại, tránh né sự đụng chạm của nàng.

“Xin lỗi, hơi ngứa…” Tống Lâm Lâm vội vàng giải thích.

“Không sao.”

Nàng thu tay về, đáy mắt mang theo ý cười như có như không nhìn Tống Lâm Lâm, tiếp tục nói: “Chỉ sợ ngươi còn không biết, vì sao mình lại cảm nhận linh khí tốt như vậy, nhưng tu luyện lại như trâu già kéo xe hỏng, tu vi hơn nửa tháng không thấy tiến bộ?”

Có chuyện này sao?

Tống Lâm Lâm vẻ mặt nghi hoặc, ngoan ngoãn gật đầu, “Không biết.”

“Đương nhiên là vì ngươi căn bản không thích hợp tu luyện bộ công pháp chính phái kia.”

“Những tông môn danh môn chính đạo kia, công pháp thuộc tính phần lớn thuần dương, chú trọng hấp thu linh khí trời đất.” Trì Thiên Ngưng chỉ vào Tống Lâm Lâm, “Còn ngươi…”

“Thế gian này luôn xuất hiện một số người có thể chất đặc thù, ngươi vừa lúc là thuần âm thể chất, loại thể chất này, tu luyện ma công mới là thích hợp nhất.”

Tống Lâm Lâm nghe được trợn mắt há hốc mồm, đột nhiên cảm thấy tiền đồ hình như có chút hy vọng, chẳng lẽ ta là thiên tài ẩn giấu?

Cách mở khóa chính xác hẳn là đi nương nhờ ma đạo a!

Dường như nhìn thấu tâm tư của Tống Lâm Lâm, Trì Thiên Ngưng không chút lưu tình ngắt lời nàng: “Đừng cao hứng quá sớm, ngươi nên may mắn vì mình là đệ tử Huyền Vân Tông, nếu không đã sớm bị ma tu nào đó phát hiện.”

“Thế giới này cá lớn nuốt cá bé mới là quy tắc vĩnh hằng, không có đủ thực lực, hoặc không thể giữ được căn cốt nhân mạch của mình, đám người điên kia sẽ không ngại lột da của ngươi, nhổ căn cốt trồng cho chính mình.”

“Được rồi…”

Tống Lâm Lâm thở dài một hơi, mộng tưởng quật khởi tan biến, thế giới này thật sự nguy cơ tứ phía, xem ra mình vẫn nên ở trong tông môn sống tạm cho an toàn!

Từ từ, hình như người trước mắt này cũng không phải người tốt…

Không đúng, nàng căn bản không phải người!

Khẩn trương liếc nhìn Trì Thiên Ngưng, cho dù nàng rõ ràng đang trong trạng thái không tốt, tiêu hao quá lớn, mình cũng căn bản không có sức đánh trả.

Tống Lâm Lâm hiện tại chỉ có thể mặc cho số phận, mình đánh không lại nàng, bất quá nàng vừa rồi không giết mình, có phải có nghĩa là sự tình vẫn còn chuyển cơ?

“Ngươi đối với ta mà nói, đương nhiên cũng rất có sức hấp dẫn, dù sao mỗi ngàn năm mới xuất hiện mấy người có thuần âm thể chất, còn phần lớn bị ma đạo tàn phá.”

Nói đến đây, Trì Thiên Ngưng đổi giọng: “Đương nhiên, điều đó chỉ giới hạn trong việc có sức hấp dẫn thôi, trong mắt ta, ngươi giống một món đồ bổ hơn.”

Khó trách gia hỏa này vừa rồi muốn cắn chết mình…

Tống Lâm Lâm đại khái đã hiểu rõ tình huống, thử dò hỏi: “Cho nên ngài vừa cắn ta, hút máu và pháp lực của ta, là để chữa thương?”

“Cũng không ngốc lắm.” Trì Thiên Ngưng khẽ gật đầu, trong giọng nói mang theo chút khinh thường: “Bất quá chút pháp lực của ngươi, ta dù có giết ngươi, cũng chỉ tương đương với hiệu quả của một viên đan dược tốt nhất mà thôi.”

“Chỉ có thể cứu cấp, không có tác dụng lớn.”

“Được rồi…” Tống Lâm Lâm lần đầu tiên cảm thấy tu vi thấp không phải chuyện quá tệ.

Vì quá vô dụng, tránh được vận mệnh bị hút khô.

“Trong khoảng thời gian tới, ta cần tu dưỡng khôi phục thực lực, nơi này đã bại lộ, không thích hợp ở lại nữa.”

Trì Thiên Ngưng nhìn chằm chằm Tống Lâm Lâm: “Ta suy xét một chút, hình như Huyền Vân Tông là một nơi không tồi, ít nhất sẽ không có những ma tu phiền phức này đến quấy rầy.”

“A???”

Tống Lâm Lâm một trăm phần không muốn, ý này rõ ràng là nàng muốn quấn lấy mình, hơn nữa tính toán biến mình thành bao máu dài hạn trong thời gian nàng tu dưỡng.

Vì thế nàng lập tức nói: “Ta chỉ là đi theo đội xuống núi rèn luyện, kết quả khi về tông môn lại mang theo một người, chuyện này kỳ cục lắm đó?”

“Hơn nữa trong tông môn còn có rất nhiều trưởng lão, nếu bị phát hiện thì sao?”

Trì Thiên Ngưng lại hơi nhướng mày, rất tự tin: “Yên tâm, dù là chưởng môn Huyền Vân Tông đứng trước mặt, hắn cũng không phát hiện ra đâu.”

“Thế nào?” Đôi mắt đỏ của Trì Thiên Ngưng trở nên thâm trầm, cảm giác nguy hiểm hiện lên, nàng hỏi lại từng chữ: “Hay là nói, ngươi không muốn?”

Tống Lâm Lâm nở một nụ cười cứng ngắc, khóc không ra nước mắt: “Sao có thể chứ, ta đương nhiên vô cùng nguyện ý.”

“Rất tốt.” Trì Thiên Ngưng hài lòng gật đầu, nàng nhìn đống đồ nhỏ vô dụng mà Tống Lâm Lâm vừa lấy về, phân phó: “Thu lại hết đi, chuẩn bị rời khỏi.”

“Vâng…”

Tống Lâm Lâm ngoan ngoãn làm theo, nàng bỏ hết những thứ không biết là độc dược hay món đồ cổ kỳ lạ kia vào một cái túi, sau đó ném vào càn khôn giới.

Dù sao mình làm bộ ra ngoài tiện đường, còn mang về một đống chiến lợi phẩm, thật sự không thể nói rõ, hơn nữa xét cho cùng, tất cả đều là đồ của nữ nhân kia, tuy rằng hiện tại nàng chướng mắt, nhưng biết đâu khi nào lại cần.

Thu thập xong những thứ lặt vặt này, Tống Lâm Lâm đứng lên, bộ dạ hành của nàng đã đầy bụi đất và cỏ dại, cả đêm ngã lên ngã xuống nhiều lần, còn chứng kiến một trận đại chiến, chịu dư ba đánh bay, không thiếu tay thiếu chân đã là kết quả tốt lắm rồi.

Nghĩ nghĩ, nàng vẫn chạy tới nhặt hai thanh kiếm của hai tên ma tu kia lên, dù sao đều do Trì Thiên Ngưng giết, mình còn suýt mất mạng, không thể để người ngoài được lợi!

“Được rồi, có thể đi được rồi!”

Tống Lâm Lâm nhanh chóng ổn định lại tâm trạng, mặc kệ thế nào, đối phương tạm thời không có ý định giết mình, chuyện sau này tính sau, sống được ngày nào hay ngày đó.

“Ta có thể hỏi tên của ngài được không?” Tống Lâm Lâm cẩn thận hỏi, sợ đối phương không vui, lại bổ sung thêm một câu: “Ta tên Tống Lâm Lâm, ta cảm thấy có lẽ thời gian tới ta sẽ phải ở bên cạnh ngài khá lâu, nên mới muốn hỏi một chút thôi.”

“Đương nhiên, nếu ngài không muốn nói cũng không sao, coi như ta chưa hỏi.”

Nói xong, nàng chớp chớp mắt, có chút mong chờ lại có vẻ vô hại nhìn đối phương, Trì Thiên Ngưng hờ hững nhìn nàng hai giây, cuối cùng mở miệng, thanh âm không cảm xúc: “Trì Thiên Ngưng.”

Nghe thấy cái tên xa lạ này, Tống Lâm Lâm lập tức thở phào nhẹ nhõm, trong nguyên tác của quyển sách này không hề có cái tên “Trì Thiên Ngưng” nào cả.

Ban đầu nàng còn tưởng rằng vị này có lẽ là nhân vật quan trọng trong cốt truyện, dù sao lớn lên xinh đẹp ngang nữ chính, lại còn đánh rất giỏi, vừa nhìn đã biết không phải người thường!

Biết mình không dính dáng đến cốt truyện nguy hiểm, tâm trạng Tống Lâm Lâm tốt lên không ít, chỉ cảm thấy Trì Thiên Ngưng giống loại cao nhân ẩn dật được nhắc đến trong tiểu thuyết, thực lực cường đại, nhưng lại không nổi danh.

“Ách… Chúng ta nên đi ra ngoài bằng đường nào?”

Tống Lâm Lâm tò mò nhìn xung quanh, hiện tại bốn phía một mảnh hỗn độn, sau khi ba người đánh nhau thì đâu đâu cũng là đá vụn và cỏ dại, nhất thời Tống Lâm Lâm thật sự không tìm được lối ra.

Trì Thiên Ngưng nhìn nàng, hỏi lại: “Ngươi vào bằng cách nào?”

“Cái này…”

Tống Lâm Lâm có chút xấu hổ: “Nói ra thì dài dòng lắm, ban đầu ta chỉ là đi lại bên ngoài, sau đó vô ý dẫm hụt vào một cái động.”

“Ta đi dọc theo đường hầm mãi, cuối cùng đến được lối ra, còn chuyện sau đó thì ngài cũng biết rồi…”

“Động?” Trì Thiên Ngưng quay đầu nhìn về phía kia, nhíu mày: “Ta chỉ biết nơi đó có một cái hang động, chưa từng nghĩ lại có lối ra.”

Nói xong, Trì Thiên Ngưng vung tay lên không trung, một tầng kết giới vô hình bị mở ra, cảnh sắc xung quanh cũng thay đổi theo, lúc này Tống Lâm Lâm mới phát hiện ra nơi này vốn dĩ có kết giới.

Đồng thời không nhịn được mặt đen lại, nơi này còn thiết lập kết giới, rốt cuộc mình xui xẻo đến mức nào, mà vẫn có thể vô tình xông vào nơi này!

Sau khi tạm thời mở kết giới ra, Trì Thiên Ngưng xoay người, phân phó Tống Lâm Lâm: “Đưa tay ra.”

“Vâng.”

Tống Lâm Lâm không biết nàng lại muốn làm gì, bất quá cũng không sao cả, dù sao mạng nhỏ cũng nằm trong tay đối phương, đối phương chắc không phải trước khi đi còn muốn cắn mình một ngụm chứ?

Trì Thiên Ngưng cũng vươn tay, đầu ngón giữa nhẹ nhàng chạm vào cổ tay Tống Lâm Lâm, đầu ngón tay lạnh lẽo lập tức cảm nhận được một trận ấm áp, làn da trắng như tuyết của nàng dưới ánh trăng tựa như một khối ngọc bích.

Sau đó một trận bạch quang hiện lên, Tống Lâm Lâm theo bản năng nheo mắt lại, khi mở mắt ra, Trì Thiên Ngưng đang đứng đối diện mình lại biến mất.

Người đâu???

Nàng vừa định quay đầu tìm kiếm Trì Thiên Ngưng, thì trên cánh tay truyền đến một cổ xúc cảm kỳ lạ và lạnh lẽo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play