“Thật là cao kiến.” Cơ Văn Xuyên nói, “Chính sách này bề ngoài thì đánh vào những người Trung Quốc ra nước ngoài đấu giá văn vật, người nhà đánh người nhà, Nhạc Cao Kiện cũng không dám nói gì.”

“Nhưng thực chất là nhắm vào hành vi đấu giá văn vật Trung Quốc.” Kiều Thanh Hứa nói, “Hiện tại người Trung Quốc muốn mua văn vật quan trọng, chỉ có thể mang tính chất công ích, như vậy giá văn vật Trung Quốc cũng khó mà thổi phồng lên được.”

Lấy tỉ dụ như chiếc ngọc tỷ Càn Long, nếu việc đấu giá đặt tiền đề là hiến tặng vô điều kiện, liệu Cơ Văn Xuyên còn nguyện ý bỏ ra hơn bốn nghìn vạn đô la hay không, thật khó nói. Nếu mức giá trong lòng hắn chỉ một ngàn vạn, vượt qua con số đó, hắn sẽ không ra giá nữa, người mua ngoại quốc khác cũng chẳng thể đẩy giá lên cao. Bởi lẽ, văn vật Trung Quốc có giá trị, đơn giản vì người Trung Quốc sẵn lòng chi tiền. Nay người Trung Quốc không muốn tham gia, người nước ngoài sao còn thổi giá văn vật Trung Quốc được?

Chính sách này vừa giải quyết vấn đề đấu giá ác ý, vừa ngăn chặn cơn sốt mua bán văn vật Trung Quốc trên thị trường quốc tế, có thể nói nhất cử lưỡng tiện. Tất nhiên, có lẽ vẫn có Hoa kiều không bị ràng buộc, thích tham gia đấu giá, nhưng ít nhất với sự kiện ngọc tỷ Càn Long, chính sách đã phát huy tác dụng lớn nhất.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play