Ổ Nhạc ngồi xổm người xuống trước gò đất kia, nhìn rất lâu, rất lâu, rồi vươn tay ra. Một vầng sáng vàng nhạt lượn lờ trong lòng bàn tay hắn, hiện ra một đóa hoa xanh nhạt thanh nhã, là Tuyết Chiêu nhờ hắn mang cho Mạnh Hoài Trạch.
Ổ Nhạc đặt đóa hoa lên gò đất. Lá hải đường trên đầu xào xạc rung động trong gió đêm. Bàn tay dính bùn đất của hắn không thu về. Ánh trăng từ trong mây rọi xuống, bao phủ lên gò đất một lớp lụa trắng mờ ảo. Bàn tay hắn chậm rãi, nhẹ nhàng vuốt ve lớp đất vàng kia, như vuốt ve ký ức xa xăm của một người.
Tựa như đêm quàn linh cữu nhiều năm về trước, dưới mái hiên treo một chiếc đèn lồng mạ vàng vẽ hoa mai. Ánh đèn hắt lên cửa hiên, hắn bước vào phòng trong ánh sáng lay động, nhìn chăm chú vào người trong quan tài. Hắn thấy trên cổ người nọ lộ ra một sợi dây đen, bèn đưa tay lấy ra. Cuối sợi dây đen treo một mẩu gỗ đen nhỏ, giữa mẩu gỗ lóe lên ánh huỳnh quang lam nhạt, là nhụy hoa hắn mang về cho Mạnh Vân Chu từ Ô Vũ Trạch năm xưa.
Nhìn một hồi, hắn lại thả mẩu gỗ đen trở lại lồng ngực người nọ, bàn tay chạm vào cổ tay người nọ rồi lại không nỡ rời đi. Hắn như si như mê, ngón tay men theo cằm người nọ, từ từ, tỉ mỉ sờ qua từng tấc dấu vết trên mặt người nọ. Lòng bàn tay hắn áp lên gương mặt già nua, lạnh lẽo của người nọ. Xung quanh tĩnh lặng không một tiếng động. Hắn không cảm nhận được gì, hơi thở của người nọ, thậm chí nhịp tim của chính hắn cũng trống rỗng biến mất. Hắn chưa bao giờ cảm thấy đất trời bao la và trống trải đến thế, còn hắn chỉ lẻ loi đứng một mình trong đó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT