Mạnh Hoài Trạch gần như không nhớ rõ mình đã xuống núi bằng cách nào. Mưa xối xả, chân lún sâu vào bùn, khó lòng rút ra. Xung quanh tối đen như mực, hắn chẳng thấy gì, chỉ biết cắm đầu, vấp ngã mà tiến về phía trước. Về sau, không biết từ đâu bay tới một đám côn trùng nhỏ phát sáng, ánh sáng yếu ớt chập chờn trong mưa, soi đường cho hắn đến tận chân núi.
Dưới chân núi cũng không một tia sáng. Hắn lảo đảo chạy trên đống đổ nát, tiếng mưa nuốt chửng tiếng bước chân. Lo lắng lỡ mất Thúy Thúy, hắn vừa đi vừa gọi, nhưng lại không dám lớn tiếng, sợ kinh động quan binh không biết ở đâu.
Hắn từ chân núi đi một mạch đến trấn lân cận. Xung quanh chỉ có bóng đêm và tiếng mưa rơi, không gì khác. Mọi vật dường như đều ẩn mình. Mạnh Hoài Trạch thậm chí đôi lúc thoáng có ảo giác, rằng trong trời đất bao la này chỉ còn lại một mình hắn là vật sống.
Đến khi đi ngang qua chiếc cầu đá lớn trong trấn, một gã ăn mày chui ra từ gầm cầu, bất mãn nói: “Kêu cái gì mà kêu, gọi hồn hả!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT