Hắn từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, chỉ có bà bà nuôi lớn. Đến năm mười lăm tuổi, bà bà qua đời vì bệnh, hắn mất đi người thân duy nhất trên đời. Sau này làm nghề y, quen cảnh sinh ly tử biệt, cứ tưởng rằng không còn ai có thể khiến hắn sợ hãi mất mát nữa. Nhưng giờ đây, nỗi sợ hãi như sóng trào dâng lên, nhấn chìm hắn. Hắn không biết rốt cuộc mình sợ hãi con yêu quái ở Xuyên Ki Sơn kia, hay sợ Ổ Nhạc đánh không lại nó, nguy hiểm đến tính mạng hắn và dân làng, hay là... lo lắng Ổ Nhạc bị thương.

Ổ Nhạc mạnh hơn hắn nhiều lần, Mạnh Hoài Trạch cảm thấy lo lắng của mình có chút nực cười, nhưng dù thế nào cũng không thể cười nổi.

Hắn đứng nhìn Xuyên Ki Sơn một hồi, rồi lại ngồi xuống dưới hành lang. Trong phòng le lói ánh nến, hắt lên vách tường những mảng tối mờ. Hắn nhìn bóng núi xa xăm trong đêm đen, nghe tiếng mưa rơi rả rích, chờ đợi bình minh.

Bị ném vào góc, Tuyết Chiêu hôn mê một lúc lâu rồi tỉnh lại, ôm đầu lảo đảo đứng lên. Thanh âm nghe vẫn còn chút choáng váng, hắn loạng choạng bước đi, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Đại nhân đi đâu rồi?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play