Ngoài Thẩm Khuyết ra, người mất kiểm soát nhất chính là Lận Cô Niên.
"Ninh Chiêu, nàng thật sự đã quyết định rồi sao?” Lận Cô Niên cầm một chiếc đèn tàn, nghiêng đầu nhìn qua, giữa đêm tuyết rơi, gương mặt hắn trắng bệch không còn giọt máu, môi tái nhợt.
Bàn Thư liếc hắn một cái.
“Ý ngươi là gì?” Nàng cười khinh miệt, “Lận Cô Niên, nói thật lòng, ta ghét nhất loại người như ngươi… Ta thà rằng ngươi thật sự tuyệt tình, vậy thì ta còn có thể nhìn ngươi cao hơn một bậc. Người đời gọi ngươi là quân tử trong sạch… nhưng nói khó nghe một chút, chính là do dự, không dứt khoát… Ngươi dường như chẳng muốn tổn thương ai, cuối cùng lại làm tổn thương tất cả mọi người.”
“Ta đã buông bỏ rồi, Lận Cô Niên, sao ngươi còn làm bộ dạng này?” Bàn Thư mất kiên nhẫn nói: “Cho dù trong lòng ngươi có tình cảm với ta hay không, ta cũng không muốn nữa.”
Sắc mặt Lận Cô Niên càng thêm xám trắng.
Môi hắn run run, cúi đầu bi thương: “Ta không phải là kẻ xấu như nàng nói… Thư Thư, ta chỉ là… bệnh nặng mà thôi…”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play