"Các người ăn nói hàm hồ gì vậy? Cháu đích tôn tôi tận miệng nói chính là Diệp Minh Yên đẩy nó. Mẹ già nhà các người đâu? Sao lại rụt đầu như rùa thế? Lôi bà ta ra đây!"

Chu Vân lần này quyết tâm làm ầm ĩ với Diệp Bội Linh cho ra nhẽ. Lần nào bà ta cũng thua, bực mình quá sức. Lần này bà nhất định phải thắng!

"Mọi người đang làm gì thế?"

Đang lúc ồn ào, một giọng nói trầm thấp bỗng vang lên giữa đám đông.

Tần Tu Hằng tay xách một cái ấm sành, chen vào giữa đám người.

Anh cao lớn, dáng người thẳng tắp, lại thêm vẻ quý khí toát ra, đứng trước mặt Diệp Minh Yên, che chở cô bé bằng một tư thế bảo vệ tuyệt đối.

"Lão thái thái, bà dẫn cả đám người xông vào nhà người ta, bắt nạt hai đứa trẻ con thế này, oai lắm nhỉ! Con cháu Diệp gia dễ bị coi thường vậy sao? Bà là người ngoài à? Ai cho bà cái gan to thế mà dám ức hiếp Diệp gia?"

Ở Thanh Sơn thôn này, thân thích Diệp gia rất nhiều. Vì những năm tháng khó khăn, đặc biệt là thời kỳ biến động, Diệp gia gặp không ít chuyện, nên đến tận bây giờ, nhiều người ở thôn quê vẫn còn khinh thường con cháu địa chủ. Bởi vậy, nhiều người trong tộc rất kín tiếng, thậm chí không dám đứng ra giúp đỡ chi chính của Diệp gia.

Nhưng không dám không có nghĩa là họ thấy quen mắt.

Chu Vân không ngờ Tần Tu Hằng lại đột ngột xuất hiện bênh vực Diệp gia. Người này bà ta không thể đụng vào.

Lúc trước người Tần gia đến đây, xe cộ nhiều như vậy, lại còn mang theo bao nhiêu là quà cáp. Ai nấy ăn mặc đều biết là nhân vật lớn. Cả Thanh Sơn thôn đều biết, Tần Tu Hằng không thể chọc vào.

Khí thế của Chu Vân lập tức yếu đi.

"Tôi... Nó đẩy cháu đích tôn tôi, làm nó ngã gãy cả chân, nó..."

"Một đứa bé gái chín tuổi đầu, có bản lĩnh lớn đến vậy sao? Cháu trai bà nặn bằng bùn à?"

"Nhưng mà..."

Tạ Ngọc Kiều đứng bên cạnh, khó chịu nhất là thấy Diệp Minh Yên có người che chở. Chẳng qua chỉ là đứa bị đuổi ra khỏi nhà thôi, dựa vào cái gì mà được cưng chiều?

"Anh Tần, đúng là nó đánh người. Còn nhỏ mà đã ra tay tàn độc như vậy. Anh đến vừa lúc đấy, xử lý cho công bằng đi. Nó..."

"Tôi không đến để xử lý công bằng, tôi đến để chống lưng cho nó."

Lời Tần Tu Hằng vừa thốt ra, Tạ Ngọc Kiều lập tức ngây người tại chỗ.

Tần Tu Hằng cười lạnh một tiếng, "Sao? Còn chưa cút đi? Cả nhà kéo nhau đến bắt nạt hai đứa trẻ con, còn mặt mũi nào mà nói người khác tàn độc? Mau cút ngay! Từ nay về sau, Diệp gia có tôi che chở. Còn dám đến gây phiền toái cho Diệp gia, tôi sẽ phái người đến nói chuyện phải quấy với thằng con trai đang học đại học của các người."

Cả nhà Tạ Ngọc Kiều lập tức hoảng hốt.

Thằng con trai út của Chu Vân, Tạ Thừa Cẩm, hiện đang học đại học, là niềm hy vọng của cả nhà họ Tạ đấy!

"Cút!"

Tần Tu Hằng lạnh lùng quát lên, mọi người xung quanh đều giật mình thon thót.

Một người từng làm gia chủ Tần gia nhiều năm, quyền cao chức trọng, quen ở trên đỉnh cao, một khi nổi giận thì khí thế có thể dọa chết khiếp những người này.

Chu Vân và đám người bị dọa choáng váng, không dám nói gì, vội vàng bỏ chạy.

Những người xem náo nhiệt cũng không dám lên tiếng, người nọ nhìn người kia, rồi ai nấy đều giải tán.

Mọi người đi hết, Tần Tu Hằng quay người lại, nhìn cô bé phía sau.

Mới chín tuổi, dáng người bé xíu, trên đầu còn băng bó, hai tay nắm chặt con dao phay, ngước đầu nhìn anh.

Tần Tu Hằng trong lòng nhói lên. Một đứa trẻ nhỏ như vậy, vừa rồi chứng kiến một trận ầm ĩ lớn như thế, chắc là sợ lắm đây?

Đến dao phay cũng lôi ra rồi.

Anh cố gắng làm cho giọng mình dịu dàng hơn một chút, "Đưa con dao cho anh. Sau này đừng cầm những thứ nguy hiểm như vậy, biết chưa?"

(Hẹn gặp lại ngày mai nhé các bạn!)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play