Tạ Thừa Tài mất kiên nhẫn nói với Chu Vân: "Mẹ, mẹ mau đưa tiền cho con đi. Con là con trai mẹ, cái nhà này cũng có phần của con chứ, dựa vào cái gì mà không cho con đồng nào?"
"Mẹ còn dám bảo con không lấy tiền của nhà ấy hả? Lúc con thắng bạc mang đồ về đây, cả nhà mình chả ăn hết rồi sao? Trong nhà mình ấy, cái người mà không kiếm được đồng nào, lại còn tiêu tiền như nước, chính là thằng út với con Kiều đấy. Thừa Cẩm còn đi học thì thôi đi, con Ngọc Kiều làm cái gì? Lớn tướng rồi mà cả ngày chả làm nên trò trống gì, chỉ biết ăn với chả uống. Đến lấy chồng cũng không, cứ bám váy mẹ, ra cái thể thống gì?"
"Đã thế lại còn suốt ngày đòi mua quần áo mới. Nó đúng là cái của nợ, phí gạo phí cơm."
"Anh...!" Tạ Ngọc Kiều tức đến run người. Anh trai tự dưng mắng cô như tát nước vào mặt, ai mà chịu cho nổi?
Tạ Ngọc Kiều tức đến phát khóc, nhưng cô cũng chẳng phải dạng vừa, lập tức đáp trả: "Anh có tư cách gì mà nói tôi? Tôi nói cho anh biết, tôi có tiêu tiền thì cũng là tiêu tiền của bố mẹ tôi, chứ có động đến một xu của anh đâu? Anh cũng thế thôi, suốt ngày ngửa tay xin tiền nhà, dựa vào cái gì mà anh dám lên mặt dạy đời tôi?"
"Tôi đây á, kể cả có đi lấy chồng, cũng còn mang về cho bố mẹ một đống sính lễ đấy. Còn anh thì sao? Nướng bao nhiêu tiền vào cờ bạc, rồi cưới vợ về nó còn chạy mất dép. Lại còn đẻ ra thằng con trai bắt cả nhà nuôi. To đầu rồi mà không lo làm ăn, cả ngày chỉ biết đánh mạt chược. Anh còn có mặt mũi mà nói tôi à? Anh mới là của nợ!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT