Tần Tu Hằng tìm đến ba mình để bàn bạc chuyện đối phó Tần Lễ. Nào ngờ, Tần Sóc sau khi biết Tần Phong đã bị giải quyết xong xuôi thì bảo: “Chuyện của nó cứ để ba lo. Con làm tốt lắm rồi. Vụ con mất tích năm xưa, tuy chưa tìm được chứng cứ xác thực, nhưng mọi nghi ngờ đều đổ dồn lên đầu nó. Dù là anh em ruột, ba cũng không định tha cho nó đâu.”
Tần Tu Hằng nhíu mày, có chút lo lắng: “Ba à, chú ấy gây dựng cơ đồ ở Tần gia bao nhiêu năm nay rồi. Năm xưa Tần gia ra nước ngoài, chú ấy cũng đi theo, lúc đó còn là người thừa kế nữa. Ba một mình liệu có…”
Tần Sóc cười, trấn an con trai: “Kệ nó có lợi hại đến đâu, ba cũng phải đối phó. Dám tính kế vợ con ba, chuyện này tuyệt đối không thể nhẫn nhịn. Năm xưa ba với mẹ con phải ở lại chịu khổ, còn nó thì theo gia tộc ra nước ngoài hưởng phúc. Cũng vì thân phận mà ba mẹ con đành phải ở lại. Giờ chuyện thừa kế gia tộc cũng vậy thôi, ba đường đường chính chính hơn nó nhiều.”
Nhớ lại chuyện xưa, Tần Sóc thở dài, giọng đầy kiên định: “Năm xưa nếu nó động thủ với ba, ba cũng không tuyệt tình đến vậy. Tần gia lớn mạnh, theo quy củ thì đích trưởng tử kế thừa, nhưng đâu phải đời nào gia chủ cũng là đích trưởng tử đâu. Mạnh được yếu thua, ai thích nghi được thì sống sót. Sinh ra trong gia tộc lớn, hưởng thụ vinh hoa phú quý thì phải gánh vác cạnh tranh nguy hiểm. Nhưng nó ngàn vạn lần không nên, không nên vào lúc gia tộc nguy vong, không nên khi ba mạo hiểm hy sinh để gánh vác trách nhiệm đích trưởng tử mà lại động đến vợ con ba. Mẹ con thì vừa sinh xong còn yếu, con thì còn bé bỏng. Tàn nhẫn độc ác như vậy, nếu ba còn tha thứ được cho nó thì còn mặt mũi nào nhìn mẹ con, nhìn con nữa?”
Tần Tu Hằng hiểu ý, gật đầu giao chuyện này cho ba mình.
Nói đi nói lại thì kiếp trước kiếp này những rắc rối lớn cũng đã giải quyết gần xong. Những chuyện phía sau, thật ra cũng không liên quan nhiều đến bọn trẻ nữa. Diệp Minh Yên và Tần Tu Hằng giờ đây đã là một đôi tình nhân bình dị nhất. Diệp Minh Yên mỗi ngày đến trường, Tần Tu Hằng mỗi ngày đi làm. Hễ rảnh là anh lại đến trường đón cô, cùng nhau đi dạo phố, xem phim. Cô cũng thường đến công ty thăm anh, mang cơm cho anh, cùng anh trò chuyện.
Việc kinh doanh của Nghiêm gia bỗng nhiên phất lên như diều gặp gió, còn khai thác được thị trường hải ngoại. Cuối năm, cả gia đình Nghiêm gia ra nước ngoài, xử lý hết tài sản trong nước. Từ đó, kinh thành không còn ai biết đến Nghiêm gia nữa. Một gia tộc nhỏ bé, rời đi cũng chẳng mấy ai để ý, rất nhanh đã bị người ta lãng quên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT