"Tôi nói mấy bác này, cũng phải nghĩ cho Hiểu Phương chứ, nó lớn ngần này rồi còn chưa lấy chồng, sau này ai thèm rước? Mãi mới có người chịu cưới, các bác lại còn ngăn cản, không muốn nó được hưởng phúc hay sao?"
"Nhà Tiểu Trương giàu có, ăn sung mặc sướng, Hiểu Phương đối với nó mà nói thì trẻ trung xinh đẹp, gả về đó chẳng phải được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa? Đấy là đi làm bà chủ đấy!"
Hai ông bà già im lặng không nói gì, Vương Hiểu Phương thì đứng một bên khóc thút thít.
Tạ Ngọc Kiều chớp chớp mắt nhìn Vương Hiểu Phương đầy thích thú. Nỗi khổ của Vương Hiểu Phương, trong mắt cô ta, lại trở thành nguồn cơn của sự tự cao tự đại.
Bọn họ đều là con gái, cùng một thôn, nhưng cô ta lại là tiểu thư cành vàng lá ngọc trong nhà, chẳng cần làm gì, chỉ việc được nuông chiều, ăn no mặc ấm, anh trai còn là sinh viên đại học, cô ta lại có tiền tiêu xài, quần áo mới mặc không hết.
Cuộc sống như vậy, Vương Hiểu Phương có lẽ kiếp sau cũng chẳng mơ tới được.
Còn Vương Hiểu Phương, lại phải gả cho một lão già ế vợ... chậc chậc chậc!
Ông Vương lên tiếng: "Ông ta tuổi tác lớn quá, còn có thể làm cha làm chú Hiểu Phương..."

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play