Sân nhà họ Tạ khá rộng. Năm xưa, Tạ Cần Sơn kiếm được không ít tiền từ nhà họ Diệp, nên xây cất được nhiều nhà cửa khang trang. Ngôi nhà chính là ba gian nhà ngói rộng rãi, phía sau còn có vài gian nhà phụ. Cả nhà họ Tạ chưa chia tách, ngoại trừ Tạ Ngọc Thu đã lấy chồng, những người còn lại đều sống chung ở đây.
Chu Vân sinh tổng cộng sáu người con. Hai con trai đầu là sinh đôi. Cũng nhờ có cặp song sinh này mà Tạ Cần Sơn coi trọng bà hơn. Người con thứ ba là con gái, tên Tạ Ngọc Thu, đã lấy chồng và sinh con. Tiếp theo là một cậu con trai, tên Tạ Thừa Tài, cả ngày chẳng làm việc gì ra hồn, chỉ biết rượu chè cờ bạc. Trước kia, hắn tốn không ít tiền mới cưới được vợ, nhưng rồi vợ hắn lại bỏ trốn, để lại một đứa con trai tên Tạ Văn Khang. Chính là cái thằng đã đánh vào đầu Diệp Minh Yên đó.
Sau Tạ Thừa Tài là một cặp long phượng thai, cũng là con muộn của Chu Vân, năm nay mới mười chín tuổi. Anh trai là Tạ Thừa Cẩm, hiện đang học đại học xa nhà. Cô em gái tên Tạ Ngọc Kiều, học xong cấp ba thì ở nhà, đến giờ vẫn chưa lấy chồng.
Chu Vân thì có thể không giỏi giang gì, nhưng khoản sinh con thì quả là "mát tay". Thời buổi trước kia, vật tư thiếu thốn, điều kiện chữa bệnh lại lạc hậu, nhiều trẻ sơ sinh không nuôi được. Ấy vậy mà bà sinh được cả sinh đôi lẫn long phượng thai, thời đó đúng là phúc lớn.
Vừa về đến nhà, Chu Vân liền đi vào phòng cô con gái út, Tạ Ngọc Kiều. Lúc này, Ngọc Kiều đang ngồi trong phòng, bật quạt điện, ngắm nghía bộ quần áo mới mua.
"Mẹ, mẹ xem này, váy mới của con có đẹp không?" Cô cầm chiếc váy mới trên tay. Đó là một chiếc váy liền màu trắng, có thắt nơ bướm, kiểu dáng rất thịnh hành thời bấy giờ.
Nhìn cô con gái xinh đẹp như hoa như ngọc, tâm trạng Chu Vân cuối cùng cũng tốt hơn một chút. "Con gái mẹ mặc gì cũng đẹp. Ngọc Kiều à! Tần Tu Hằng về rồi đấy. Con mau mặc quần áo mới vào, trang điểm xinh xắn lên, đi đi lại lại trước mặt nó nhiều vào. Thằng bé đó nhà có tiền, lại còn là sinh viên nữa. Sau này con mà lấy được nó thì cả đời hưởng vinh hoa phú quý."
Tạ Ngọc Kiều khựng lại, mặt đỏ bừng. Tần Tu Hằng dáng người cao lớn, đẹp trai, Ngọc Kiều lại trạc tuổi anh, đương nhiên là để ý đến anh rồi. Hồi còn học cấp ba, hai người học chung một trường. Tần Tu Hằng lúc ấy là niềm tự hào của cả trường, ai ai cũng khen. Ngọc Kiều cũng thích anh lắm chứ.
Nhưng khi đó Tần Tu Hằng còn nghèo, lại là trẻ mồ côi, được ông Đỗ nhận nuôi, trong nhà chẳng có ai giúp đỡ, còn phải nuôi thêm một ông già. Tạ Ngọc Kiều chướng mắt những người như vậy. Mẹ cô đã bảo, cô phải lấy chồng thành phố, làm bà chủ cơ mà.
Nhưng hai năm trước, Tần Tu Hằng bỗng nhiên phát đạt. Lúc nhà họ Tần nhận anh về, họ còn đến tận thôn Thanh Sơn để cảm ơn ông Đỗ. Ô tô thì đi mấy chiếc liền! Những người đó mang cả xe quà đến, ăn mặc lại sang trọng, nhìn là biết nhà giàu.
Từ đó, Tạ Ngọc Kiều nhìn Tần Tu Hằng bằng con mắt khác. Lần này biết anh về, cô đặc biệt chạy đi mua mấy bộ quần áo mới, chỉ để mặc cho anh ngắm.
"Mẹ, con biết rồi. Chẳng phải con vừa đi mua quần áo mới đây sao!"
Tần Tu Hằng có sức hút quá lớn đối với mấy cô. Chuyện không vui mấy hôm trước ở nhà họ Diệp, các cô hoàn toàn bỏ qua. Trong đầu họ chỉ nghĩ, chỉ cần Tần Tu Hằng thích cô, thì mọi chuyện đều không thành vấn đề.
Chu Vân cười, quả nhiên con gái bà thông minh.