Thực ra Bạch Mạn Đình chướng mắt Nhậm Viễn bây giờ. So với Nhậm Viễn, những người trẻ tuổi, có địa vị tương đương không thiếu, nhưng toàn là hạng người béo ú, đầu óc chỉ nghĩ đến chuyện trăng hoa, hoặc là lăng nhăng, con đàn cháu đống. Những kẻ đó sao sánh được với Nhậm Viễn?
Bạch Mạn Đình cố nén sự khó chịu, dịu giọng: "Anh Viễn, bệnh của anh kéo dài bao năm nay rồi. Em luôn ủng hộ anh điều trị bảo tồn, không tán thành anh mạo hiểm. Những ký ức đã mất đi thì thôi đi anh, nhớ lại cũng chẳng có ý nghĩa gì, đúng không?"
"Nhưng nếu anh nhất quyết muốn khôi phục, em cũng không phản đối. Bác sĩ Lâm rất giỏi trong lĩnh vực này, để anh ấy khám cho anh nhé?"
Nhậm Viễn từ chối: "Không cần, tôi đã tìm được bác sĩ rồi. Cô bảo anh ta về đi."
Lâm Học Hải ngây người. Gã không ngờ vị phú hào này lại lạnh lùng đến vậy, thậm chí chẳng thèm nói một câu mà đã từ chối thẳng thừng. Gã là chuyên gia đầu ngành cơ mà!
Bao năm du học ở nước ngoài, bao năm nghiên cứu trong lĩnh vực này, trong nước có mấy bác sĩ có được lý lịch tốt như gã? Có được bản lĩnh như gã? Thời buổi này, ai có được trải nghiệm du học chứ?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play