Diệp Minh Yên rất muốn kiếm tiền, nhưng lại lo lắng người nhà không đồng ý. May mắn có Tần Tu Hằng ủng hộ, cô bé liền tiếp lời: “Con nghe mấy bạn nói ở trấn trên có người trước nghèo lắm, sau mở một quán cơm nhỏ ven đường, chỉ hai năm thôi mà đã xây được nhà mới rồi đấy ạ.”
Tần Tu Hằng có chút ngạc nhiên: “Cháu còn nhỏ mà đã muốn kiếm tiền rồi à?”
Ở tuổi này, bọn trẻ chẳng phải chỉ mải chơi thôi sao? Không phải làm bài tập đã là hạnh phúc lớn nhất của chúng rồi còn gì.
Diệp Minh Yên đã chuẩn bị sẵn lý do, cô bé cúi đầu, buồn rầu nói: “Con muốn kiếm ít tiền để đi tìm ba!”
Nghe vậy, cả bàn ăn bỗng chốc im lặng.
Ba của Diệp Minh Yên tên là Diệp Duy Giang, vào miền Nam buôn bán, một mặt là muốn kiếm tiền, mặt khác, anh cũng muốn tìm tin tức về anh trai Diệp Duy Xương.
Thời gian đầu, anh vẫn gửi tiền về cho gia đình.
Từ vài ngàn đến cả chục ngàn, lần cuối cùng là gửi về mười vạn tệ.
Thời đó, tiền bạc rất có giá trị, nhờ vậy mà cuộc sống của nhà họ Diệp mới khấm khá lên được.
Nhưng từ đó trở đi, anh bặt vô âm tín.
Nhiều người đồn đoán, anh cũng chung số phận với bác cả, đã qua đời.
Lại có người nói, anh kiếm được tiền, có người phụ nữ khác ở bên ngoài, không cần đến gia đình nữa.
Nhưng người nhà họ Diệp không ai tin điều đó, vẫn luôn chờ anh trở về. Đường Tĩnh Vân thậm chí đã nghĩ đến chuyện đi tìm anh.
Nếu không phải các con còn nhỏ, nếu không phải lo bà nội cho rằng mình bỏ trốn, cô đã không ngồi yên ở nhà chờ đợi suốt hai năm rồi.
Tần Tu Hằng nhìn cô bé, nói: “Chuyện của chú Diệp, anh sẽ giúp cháu hỏi thăm, đừng lo lắng!”
Lời này vừa dứt, cả nhà họ Diệp đều đổ dồn ánh mắt về phía anh.
Diệp Minh Phong mắt tròn xoe nhìn anh, ánh mắt tràn đầy hy vọng.
Cậu bé thậm chí không còn nhớ mặt ba mình trông như thế nào nữa!
Tần Tu Hằng nói tiếp: “Bà nội, mọi người cứ yên tâm, bất kể là bác cả Diệp hay là chú Diệp, cháu đều sẽ phái người tìm kiếm, hễ có tin tức gì sẽ báo cho mọi người ngay.”
Bà Diệp lập tức đỏ hoe mắt, nghẹn ngào nói: “Cảm ơn… cảm ơn… Con trai tôi tuyệt đối sẽ không bỏ vợ bỏ con, chắc chắn là nó gặp khó khăn gì đó…”
Bà Diệp hít sâu vài hơi, lúc này mới nghiêm túc nói với Tần Tu Hằng: “Tu Hằng, làm phiền cháu, còn sống thì phải tìm thấy người, chết cũng phải thấy xác, tôi tuyệt đối không tin con trai tôi lại vô duyên vô cớ không trở về.”
Bà nuôi lớn con trai nên bà hiểu rõ, chắc chắn đã có chuyện gì xảy ra, bằng không nó sẽ không bỏ mặc vợ con như vậy.
Thời gian trôi qua lâu như vậy, thực ra bà Diệp cũng đã chuẩn bị tâm lý, có lẽ hai con trai đã mất ở bên ngoài.
Nhưng như bà đã nói, còn sống thì phải thấy người, chết cũng phải thấy xác, không thể cứ mập mờ như vậy được.
Không khí trên bàn ăn trở nên trầm lắng, mọi người im lặng ăn bữa tối.
Nhưng Diệp Minh Yên có mục tiêu nên tâm trạng ngược lại nhẹ nhõm hơn nhiều, cô bé tràn đầy hy vọng vào tương lai.
Con chó săn lớn nhà họ Diệp hôm nay cũng đi theo đến. Hôm nay có rất nhiều xương, Diệp Minh Yên đem tất cả cho Vượng Tài ăn.
Trong sân, Diệp Minh Yên xoa đầu Vượng Tài: “Vượng Tài, năm nay tao có vượng không?”
Vượng Tài cúi đầu gặm xương, không để ý đến cô bé.
Diệp Minh Yên không vui: “Vượng Tài, tao hỏi mày tao năm nay có vượng không? Có vượng không hả?”
“Gâu gâu gâu gâu gâu gâu…”
Diệp Minh Yên lập tức vui vẻ: “Tao có vượng không? Có vượng không?”
“Gâu gâu gâu… gâu gâu gâu…”
Diệp Minh Yên cười phá lên: “Tao biết ngay mà, năm nay tao nhất định vượng, nhất định phát tài, Vượng Tài ha ha ha!”