Trên đường về, Yên Yên bắt gặp Minh Phong đang chơi đùa với đám trẻ con. Cô liền gọi cậu lại để phụ giúp:

"Minh Phong, về nhà thôi, chị nhờ chút việc!"

Minh Phong ngoan ngoãn nghe lời chị gái, lon ton chạy theo về. Đến nhà ông Đỗ, cậu bé ngạc nhiên hỏi:

"Chị hai, mình đến nhà ông Đỗ làm gì vậy?"

"Anh Tần nhờ mình đến đây nấu cơm, bảo là mua đồ ăn rồi mà không nấu thì hỏng mất!"

Vừa bước vào bếp, Yên Yên đã thấy một đống bát đĩa bừa bộn. Trong chậu có hai con cá đang ngáp ngáp thở, trông không được khỏe cho lắm, nhưng vẫn còn sống. Minh Phong chạy vào nhà chính, mắt sáng rực lên:

"Oa! Đây là tủ lạnh hả chị?"

Yên Yên gật đầu:

"Ừ!"

Trong nhà rõ ràng có tủ lạnh, vậy mà anh Tần còn bảo đồ ăn sẽ hỏng. Cô nghĩ thầm, chắc anh ấy cố tình bày trò đây mà.

Mở tủ lạnh ra, đồ ăn chất đầy ắp. Yên Yên lấy sườn ra, quay sang Minh Phong nói:

"Em về nhà lấy cho chị ít dưa chua, trưa nay mình ăn cá om dưa!"

"Cá om dưa? Ngon lắm hả chị?"

Yên Yên khựng lại. Phải rồi, bây giờ ở nông thôn, nhiều món ăn vẫn còn lạ lẫm với mọi người.

"Ngon lắm đó, lát nữa chị làm cho em ăn thử!"

"Dạ!"

Minh Phong vui vẻ chạy về nhà lấy dưa.

Yên Yên tranh thủ làm thịt con cá mè, rửa sạch sẽ. Còn con cá trắm đen kia, cô vẫn để trong chậu nước, thêm vào chút nước giếng tiên. Vốn dĩ con cá đã sắp lật bụng, chỉ một lát sau đã tỉnh táo lại ngay.

Cô tiếp tục rửa sạch sườn, đợi Minh Phong quay lại thì mọi công đoạn chuẩn bị đã hoàn tất. Yên Yên không nói nhiều, bắt đầu xem xét gia vị mà Tần Tu Hằng đã chuẩn bị. Vừa nhìn, cô mới hiểu vì sao anh ấy lại bảo trong nhà có đủ gia vị. Thật sự là đủ, phong phú không kém gì hai mươi năm sau! Thời buổi này, người nông thôn ăn uống không cầu kỳ như vậy.

Cá đã được Yên Yên lóc thịt thành từng lát mỏng. Cô còn thái rất nhiều ớt đỏ, chuẩn bị làm món cá om dưa cay nồng. Màu đỏ rực của ớt, thêm chút hành lá xanh mướt, rắc thêm ít vừng rang thơm lừng, chỉ nhìn thôi đã thấy thèm thuồng.

Minh Phong mắt tròn mắt dẹt nhìn chằm chằm:

"Chị hai, đây là cá om dưa hả?"

Lần đầu tiên cậu bé nhìn thấy món ăn nào đẹp mắt đến vậy.

Yên Yên bắt đầu cho sườn vào nồi, cười nói:

"Đúng rồi! Lát nữa em ăn nhiều vào nhé, nhưng mà hơi cay đấy!"

"Em không sợ!"

"Nhà mình sao nhiều trái cây thế hả chị? Em ăn mấy miếng rồi, ngọt ơi là ngọt!" Minh Phong vừa ăn vừa xuýt xoa.

Yên Yên cười:

"Đó là chị làm mứt hoa quả, mấy hôm nữa phơi khô, đến lúc đó cho em ăn, đảm bảo ngon hơn ngoài chợ bán!"

Mắt Minh Phong sáng rực lên:

"Thật á chị?"

"Thật chứ sao! Chị lừa em làm gì?"

Yên Yên làm một nồi cá om dưa, một nồi sườn kho tàu. Sườn còn chưa kịp ra nồi thì bà nội đã về đến nhà. Nhìn thấy món cá om dưa trên bàn, bà há hốc mồm:

"Yên Yên, đây là cháu làm hả?"

"Dạ! Bà nội nếm thử xem có ngon không ạ?"

Bà nội nếm một miếng, không biết phải nói gì hơn. Con bé Yên Yên nhà bà, từ bao giờ lại nấu ăn ngon đến vậy?

"Mấy lát cá này là cháu tự thái hả?"

Thái mỏng như thế, lại không còn một cái xương nào, con bé làm thế nào được nhỉ?

Yên Yên cười:

"Dạ, cháu làm đấy ạ! Bà nội thấy cháu giỏi không? Trước kia cháu chỉ xem mấy chú bán cá ở thành phố thái một lần, cháu đã học được rồi!"

Bà nội cũng không thấy lạ. Con bé Yên Yên nhà bà thông minh lanh lợi, từ nhỏ học cái gì cũng nhanh, chỉ cần nhìn một lần là nhớ ngay, bà đã quen rồi. Đường Tĩnh Vân là trí thức từ thành phố về, rất biết cách dạy con, Yên Yên từ nhỏ đã được dạy dỗ tốt, thành tích học tập rất xuất sắc, còn học vượt lớp nữa. Bây giờ mới chín tuổi mà đã tốt nghiệp tiểu học rồi.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play