Tần Tu Hằng hơn con những mười tuổi, mấy năm nay hắn cũng hay cằn nhằn chuyện tuổi tác với con. Mà hắn cũng hay cằn nhằn thật!
Đường Tĩnh Vân bật cười, "Không sao đâu con, miễn là người tốt là được, lớn tuổi hơn một chút cũng có sao. Như thế mới ổn trọng, hiểu chuyện, lại có bản lĩnh!"
Bà ngắm nhìn cô con gái yêu kiều, môi đỏ răng trắng, mặt mày như tranh vẽ, da trắng như ngọc – một đại mỹ nhân tuyệt đối. Đường Tĩnh Vân không giấu nổi vẻ tự hào, "Yên Yên à! Con xem con có điều kiện tốt như vậy, cũng trách sao được Tu Hằng nó để ý con. Thằng bé đúng là tinh mắt đó. Con là con gái, mẹ nói cho con biết, gặp được người tốt thì phải nhanh tay lên, chớp lấy thời cơ. Tu Hằng là chúng ta nhìn nó lớn lên, biết rõ như lòng bàn tay, hơn hẳn mấy đứa ngoài kia mình chẳng biết gì."
Diệp Minh Yên ngớ người, "Mẹ, mẹ không phản đối… Con mới mười bảy tuổi thôi mà!"
Đường Tĩnh Vân lườm con gái một cái, "Nếu là người tốt, mẹ cớ gì phải phản đối? Gặp được sớm là phúc của con. Đừng như mấy cô gái khác, khổ sở bao nhiêu năm mới tìm được người thương mình, thậm chí chịu bao nhiêu đau khổ cũng không gặp được ai yêu thương. Như thế vất vả lắm!"
"Mẹ mong con mọi sự thuận lợi. Tu Hằng nó tốt như vậy, con phải nắm chắc lấy. Hai năm nữa con trưởng thành, nếu con thật sự muốn gả cho nó, mẹ cũng không phản đối."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT