Diệp Minh Yên bật cười: "Lát nữa cứ uống thoải mái nhé!"

Xào thêm hai món nữa, Diệp Minh Yên xếp đồ ăn vào giỏ, rồi bảo Diệp Minh Phong: "Tiểu Phong ở nhà chờ nãi nãi về nhé. Chị mang ít đồ ăn sang biếu anh Tần, anh ấy đã cứu chị, chị còn chưa cảm ơn anh ấy tử tế nữa."

Diệp Minh Phong rất hiểu chuyện đáp: "Em biết rồi, chị đi đi!"

Diệp Minh Yên xách giỏ đi về phía nhà của ông Đỗ.

Ông Đỗ là một người rất lợi hại, có địa vị cao trong thôn.

Ông là quân y về hưu, từng tham gia chiến tranh, lập nhiều công lớn.

Với những người như ông, lẽ ra có thể có chức vị cao, sau đó an tâm dưỡng lão. Nhưng ông không muốn làm phiền đến quốc gia. Thời bình đến, ông xuất ngũ trở về quê.

Một mình ông nuôi Tần Tu Hằng nhiều năm. Sau này, khi Tần Tu Hằng lên đại học và được Tần gia nhận lại, ông vẫn không đi theo mà ở lại thôn.

Ông còn thường xuyên giúp đỡ nhà Diệp Minh Yên, nên cô có ấn tượng rất tốt về ông Đỗ.

Vừa đến sân nhà ông Đỗ, cô đã thấy hai người từ trong bếp lao ra, khói bếp vẫn còn bốc lên nghi ngút.

Hàn Việt mặt mày xám xịt, ho sặc sụa: "Khụ khụ khụ... Không được, Tu Hằng ơi, chúng ta đi ăn tiệm đi! Tớ thật sự không làm được món này... Khụ khụ khụ..."

Tần Tu Hằng mặt mày đen sì từ trong bếp bước ra, nghe Hàn Việt nói vậy, mặt anh càng đen hơn.

Trước kia anh vẫn biết nấu cơm, hồi nhỏ sống với ông Đỗ, anh luôn tự tay nấu nướng. Cái loại bếp củi nhà quê này anh cũng biết dùng, hồi đó anh thường nấu cơm cho ông.

Chỉ là bây giờ anh không còn như trước nữa. Anh là người trọng sinh từ kiếp trước. Kiếp trước anh làm gia chủ Tần gia bao nhiêu năm, luôn sống trên đỉnh cao, bên cạnh luôn có người chăm sóc. Anh quen với cuộc sống hiện đại tiện nghi rồi, đột nhiên trở lại nơi này, anh có chút không quen.

Còn muốn nấu cho cô bé một bữa thật ngon nữa chứ!

Ai ngờ cái bếp củi này anh lại không trị được.

"Tần... anh Tần..."

Tần Tu Hằng nghe thấy tiếng gọi, quay đầu lại thì thấy cô bé xách giỏ đứng ở cổng nhìn anh. Anh lập tức cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Thật mất mặt!

Diệp Minh Yên không chớp mắt nhìn vị đại lão trước mặt. Đây chính là vị đại lão siêu cấp lấp lánh ánh vàng trong ấn tượng của cô. Nhưng giờ phút này, anh mặc quần áo giản dị, toàn thân lấm lem, mặt còn dính tro, trông có vẻ thất bại. Nhìn thế nào... sao mà bình dân thế!

Trời ơi!

Đây vẫn là Tần gia gia chủ chỉ tồn tại trong truyền thuyết của kiếp trước sao?

"Em gái nhỏ, em tìm chúng tôi sao?"

Hàn Việt lên tiếng.

Mặt đối phương toàn là tro, nhìn không rõ mặt mũi thế nào, Diệp Minh Yên cũng không biết người này là ai.

Cô đáp: "Em đến đưa cơm cho anh Tần. Ông Đỗ đâu ạ?"

Vừa nghe thấy có cơm, mắt Hàn Việt sáng lên. Anh ta không để ý đến mặt mũi lấm lem, lập tức xông về phía Diệp Minh Yên.

"Thật hả thật hả? Ôi, vừa hay tớ đói quá rồi. Cảm ơn em nha em gái nhỏ. Tu Hằng, chúng ta có cơm ăn rồi!"

Thơm quá!

Anh ta ngửi thấy mùi hương rồi!

Tần Tu Hằng có chút xấu hổ, sợ ảnh hưởng đến hình tượng của mình trong lòng cô bé, anh khẽ hắng giọng, nói: "Ông đi ra ngoài rồi, không có ở nhà. Đây là bạn tôi, Hàn Việt."

"Em vào nhà trước đi, anh dẫn cậu ấy đi rửa mặt."

Tần Tu Hằng kéo Hàn Việt đi rửa mặt.

Hàn Việt?

Đây chẳng phải là người có quan hệ thân thiết với Tần Tu Hằng ở kiếp trước sao?

Trời ạ!

Đây cũng là một vị đại lão!

Một con hổ mặt cười nổi tiếng trên thương trường. Anh ta luôn đi theo Tần Tu Hằng, kinh doanh buôn bán hô mưa gọi gió, đều là những nhân vật phong vân của Kinh thành năm đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play