Thím Quế Hoa đã múc cho Tôn Xuân Hương một chén rồi, ai ngờ mợ ta còn muốn xin thêm chén nữa, mà còn đầy ụ mới chịu. Thím Quế Hoa thật sự khó xử.
“Xuân Hương à, một chén là đủ rồi. Ở đây bao nhiêu người, mợ lấy thêm nữa thì mọi người không đủ ăn đâu!”
Tôn Xuân Hương tỏ vẻ không vui: “Ai bảo không đủ ăn? Chỗ thím còn đầy ra đấy thôi. Với lại còn bao nhiêu món khác nữa. Nhà tôi hôm nay khách khứa đông, có thế này thì bõ bèn gì?”
Thím Quế Hoa thật sự không dám. Mỗi ngày thím nấu cho ba mươi người ăn, thịt thà đầy đủ cả. Mợ Xuân Hương xin hai chén to thế này, coi như vơi đi một nửa. Nếu cứ cho mợ, những người khác sẽ nghĩ sao?
Trước đây mọi người biết thân phận của Tôn Xuân Hương, giận mà không dám nói gì, vì ít ra mợ ta cũng không quá đáng. Nhưng hai cái chén to như cái bát con thế này thì ai mà chịu cho nổi?
Thím Quế Hoa ngập ngừng: “Không được đâu Xuân Hương à. Mỗi người một chén là đủ rồi. Khách đến nhà, nhà mợ chắc chắn cũng làm thêm món chứ? Nhà mợ có điều kiện, đừng tranh với mấy người chân lấm tay bùn này. Bọn tôi quanh năm vất vả, có được mấy đồng đâu.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play