Nhưng Chu Thanh Bách rõ ràng là người không ngồi yên được. Bảo anh cả ngày nằm một chỗ thì anh không chịu nổi. Ngủ trưa dậy, anh liền ra sau nhà dọn dẹp.
Thấy anh đúng là không muốn nằm, Lâm Thanh Hòa cũng không ngăn cản.
Buổi chiều, Chu mẫu lại đến. Lâm Thanh Hòa đã diễn xong màn kịch của mình, tự nhiên cũng không thể cứ có lý mà không tha người, liền nói: "Muốn con ở lại cũng được, nhưng sau này nếu để con nghe được các người sau lưng xỉa xói con nửa câu, thì con lập tức thu dọn đồ đạc bỏ đi!"
Hôm nay tâm trạng của Chu mẫu cả ngày đều không tốt. Bên nhà, Chu phụ tâm trạng cũng rất sa sút. Đương nhiên Chu phụ không nghĩ Lâm Thanh Hòa sẽ đi, ông chỉ buồn vì con trai giải ngũ. Nhưng sau khi nghe vợ nói con trai bị thương, ông cũng không còn quan tâm gì nữa, vội vàng bảo Chu mẫu lấy ít tiền qua.
Tiền của Chu mẫu còn chưa kịp lấy ra, đã nghe được lời này của nàng, liền vội vàng nói: "Điểm này con yên tâm, bây giờ đã ra ở riêng, ra ở riêng là hai nhà khác nhau, nhà con muốn sống thế nào, bên nhà họ Chu không quản được, không ai nói con không phải đâu!"
"Con thấy vết thương trên người cha của Đại Oa nếu không dưỡng cho tốt, không chừng sẽ để lại di chứng. Con không muốn lúc còn trẻ đã phải ở góa, sau này còn phải sắc thuốc hầu hạ. Mẹ xem quanh đây có nhà nào muốn bán gà không, nếu có thì mua cho con hai con về," Lâm Thanh Hòa nói, rồi lại trưng ra bộ mặt oán phụ: "Cũng không biết kiếp trước tạo nghiệp gì, kiếp này lại theo một người đàn ông như vậy. Đầu tiên là hầu hạ con của nó, bây giờ lại đến hầu hạ nó. Tôi đúng là trời sinh số khổ!"
Tuy là nghe nàng oán giận, nhưng tảng đá treo trong lòng Chu mẫu lại được hạ xuống.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT